NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 926

còn ân cần bảo tôi nên bớt phần của "hai thằng" mà đưa gạo về quê cho mẹ
tôi, vợ tôi, con tôi. Như thế, nuôi Lê Văn Hậu tôi sẽ đong gạo ăn thêm. Đã
vay được tiền của nhà xuất bản, tôi sẽ... (đến việc ăn tiêu này tôi lại càng
phải ý tứ). Suốt ngày hôm ấy Nguyễn Huy Tưởng lại càng ít cười nói. Vẻ
mặt lặng lẽ đăm chiêu của anh càng làm tôi áy náy e ngại và cũng càng suy
nghĩ yêu thương anh thêm. Về chiều, ăn cơm xong đi chơi, tôi đã cố ý chen
thêm vào những phút vui vui, nhưng anh vẫn như giữ ý. Mãi đến lúc gần
trở lại nhà, Nguyễn Huy Tưởng mới cười cười:

- Thôi tùy ông, ông thường gọi tôi là Tôn-xtôi, thì nay tôi xin nhường

ông cái tên quý trọng kia vậy. Kể ra có người thổi cơm, nấu nước, giặt giũ
và quét dọn cho mình, thì cũng đỡ bận đấy, yên trí sáng tác hơn đấy!

Để ăn mừng cái quyết định và sự thỏa thuận này, tôi bảo ngay Lê Văn

Hậu đun nước sôi để pha chè mới. Và tôi ra hiệu Phúc Nguyên trước chợ
Hôm mua hẳn hai phong bánh đậu xanh mỗi phong một đồng. Món chi này
tôi không tính vào tiền chợ hàng ngày của hai đứa.

Nguyễn Huy Tưởng hất hàm bảo tôi:

- Không! Tôi sẽ trả! Chính tôi phải khao ông! Khao một việc làm nhân

đạo, táo bạo của ông. Đặc biệt là khao ông đã có tiền mà là tiền sách!...
Ông Hồng! Ngày mai ông phải viết thêm hàng mười trang cho tôi đọc đấy!

Tôi liền quàng lấy vai ông Nguyễn Huy Tưởng đôn hậu ấy, reo lên

bằng một tiếng Ăng-lê mà tôi vẫn thường đùa nhại ông ta:

- Tờ rai... tờ rai!... (13)

-----

(13) Tin tưởng... tin tưởng...

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.