NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 932

Tôi chạy bổ vào buồng tắm. Cái bị quần áo của Hậu không còn và cả

bị gạo của chúng tôi nữa. Tôi lại đâm bổ ra:

- Còn sáu ống cân gạo để ăn mấy hôm cuối tháng nó lấy đi cả?!

- Phải! Nó chỉ lấy đi cả sáu ống cân gạo và cái nồi của tôi ông ạ! Ông

Giê-su Hồng ơi! Ông đúng thật là cao cả và nhân đạo! Nhân vật của ông
phản lại ông đó. Nhưng thôi! Bị mất gạo, tôi cũng không cần, không nghĩ
gì đâu! Tôi chỉ cần chỉ nghĩ về cái nồi thôi. Cái nồi của mẹ tôi, bà cụ sắm
để thổi cơm từ ngày còn bố tôi. Bố tôi chết, bà cụ lại thổi cơm ăn với tôi.
Tôi giữ mãi ở nhà quê, giao cho bà chị dâu cất đi cùng với hòm quần áo
cưới của mẹ tôi và các sách của bố tôi...

Tôi đạp xe lồng ra chợ Hôm. Tôi lại đến chỗ ăn mày tụ tập thì chỉ thấy

còn mấy đứa bé. Hỏi chúng, chúng bảo ban sáng có thằng Hậu đeo một bị
gì nặng ra đây, nó và thằng bạn thân nhất ngày ngày nó đem ra cho hàng
bát cơm, vẫn cứ ở đây chờ nó, hai đứa cùng nhau ra bến tàu thủy lâu rồi.
Nghe nói hai đứa đưa nhau về quê, không hiểu về quê thằng Hậu hay quê
thằng kia. Chúng nó về quê gặt rồi đi tìm em chúng nó...

***

Sang cuối tháng sáu, đầu tháng bảy năm 1945 ấy, chúng tôi trả lại cái

gác nọ. Nguyễn Huy Tưởng chuẩn bị lên chiến khu, tôi về Bắc Ninh tìm
Kim Lân để lập ban kịch tuyên truyền lưu động.

Cách mạng Tháng Tám thành công. Sau đây làm với nhau tờ Tiền

phong ra công khai, rồi trong kháng chiến chống Pháp cùng nhau nhóm rau
nhóm bếp tờ tạp chí Văn nghệ ở Gia Điền, Phú Thọ, đi theo hội Văn nghệ
Việt Nam chuyển trong các rừng núi Tuyên Quang, Thái Nguyên... rồi hòa
bình lập lại trong những buổi chuyện ngày xưa, chuyện về nhau - cả những
chuyện có thật và những sáng tạo về nhau - đặc biệt là các cái "chuế" của
nhau, Nguyễn Huy Tưởng không còn nữa của tôi thường nhắc đến chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.