NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 3 - Trang 111

cho Thanh. Bà nói run cả người:

- Con ăn rồi chiều về sớm ăn cơm.

Thanh vội cúi xuống. Thanh rút chiếc bánh đặt lại lên mặt chảo xèo

xèo bốc hơi.

- Chiều con về sớm, nhà thổi cơm ăn mà.

Nhưng mẹ Thanh lại xiên chiếc bánh, và bà khách già đưa vội chiếc

đĩa với chiếc bánh vào tay Thanh:

- Ăn ly... ăn ly... Peéng noóng noóng ngon lớ... Ăn ly... ăn ly... một xu

một peéng thôi lớ...

Mẹ Thanh lại xiên một cái nữa. Lần này bà cùng ăn với Thanh. Bà ăn

một nửa bé, chỗ sém vàng và nửa to phần Thanh. Từ ngày ra đến đất Hải
Phòng, giờ bà mới dám biết mùi quà và mẹ con ăn quà với nhau.

- Chiều nhà thổi cơm sớm đấy. Con về sớm nhé!

Mẹ Thanh úp nón vào cái rổ cắp đi, xo ro lấm lét, đi men mén ở bên

hè. Người bà đã bé nhỏ càng lúi xúi hơn. Gió thổi như muốn rứt ra khỏi bờ
hè cái thân hình gày gò và đẩy dập nó xuống đất... Không biết nghĩ ngợi ra
sao, Thanh chạy vội theo mẹ sang cầu. Nhưng khi bà đến chợ Ba Ty, và
Thanh sắp xuống dốc cầu thì Thanh đứng lại. Thanh trông theo mẹ thêm
giây lát rồi quay lại. Chiếc áo lót Thanh mặc trong chiếc áo tây vàng bị gió
tốc hẳn lên, như để cả một tảng nước đá thúc vào giữa ngực. Thanh xuýt
lên một tiếng, đến giờ mới thấy rét. Đôi guốc Thanh mòn quá, gót chân
chìa ra, thỉnh thoảng lại bị những đá dăm kẹt trong guốc đâm lên vừa ngứa
vừa nhức. Bước trên cầu, giẫm phải những đầu nhọn của những đinh tán đã
gỉ gãy và những thanh sắt cờn lên lởm chởm, Thanh càng thấy ghê cả chân.
Nhưng vẫn không bằng gió. Mũi Thanh tắc nghẹn, buốt xộc lên tận óc.
Ngực thì chói tức. Vai mỏi ê ẩm và cũng lạnh buốt. Tiếng cành cạch ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.