NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 3 - Trang 344

giáo. Mặt mũi, tâm tính, giọng cười, tiếng nói của chúng nó đã như in như
cắt vào sự tưởng tượng, suy nghĩ của Thanh, thành máu thành thịt của
Thanh rồi. Số tiền học của chúng tuy giả lắt nhắt đứa thì vào đầu tháng, đứa
thì mồng mười, ngày rằm, đứa thì hai nhăm hai sáu, không ra cỗ ra món
nhưng lại cho Thanh lúc nào cũng có đồng ra đồng vào. Mẹ Thanh vẫn
đong gạo chịu nhưng đồng bạc hơn được hẳn một ống cân. Đã thế, hễ gặp
mẹ Thanh ra đến chợ, nhiều hàng cứ véo vỏn trách móc mẹ Thanh vì họ
không khéo mời khéo chào nên mẹ Thanh không thèm mua giúp cho họ.
Cái Ngơ không phải cầm bát đi mua từng xu mắm muối, dưa cà nữa. Hàng
nước mắm gánh vào tận nhà, mẹ Thanh mua hẳn một kỳ hai chai, nước
mắm ngon có, nước mắm nấu có. Dưa cà thì muối hàng vại.

Và Thanh đã có dép. Thanh đi hiệu đóng hẳn hoi. Ông cai thợ giày đo

chân cho Thanh rồi ôm ra mấy cuộn da để Thanh chọn. Thanh sắm mũ,
may thêm cái quần trúc bâu. Mẹ Thanh còn định lấy chịu ở hàng tấm ngoài
ngõ may cho Thanh một áo lương chùng.

Thanh dạy học, đời sống được như thế đấy, với mười bốn đứa học trò!

Hôm mẹ con bàn chuyện với nhau, khi Thanh chưa hết lời mẹ Thanh

tái ngay nét mặt:

- Làm sao mà phải cho trẻ mỏ học trò chúng nó nghỉ? Có việc gì thì

tôi đứng ra nhận hết cả cho anh mà!...

Thanh toan hỏi: "Mẹ nhận hết thế nào? Ăn trộm, ăn cắp hay giết người

mà mẹ phải đứng ra chịu tội thay?", thì mẹ Thanh lại nói như rên lên:

- Chúa hằng cứu giúp cho những kẻ khốn khó. Việc đến thế nào mà

biết trông cậy ở nơi Chúa thì cũng được tốt lành!

Mặt mẹ Thanh rầu rĩ như sắp khóc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.