này chỉ lấy cái thân của mình mà đối chọi, bó kết lấy bà con anh em mà đối
chọi. Chủ Tây, chủ ta, cân tuốt...
Ngồi bên ông cụ Vy, Cam luôn luôn nhìn ra chung quanh.
Cam chú ý từng nét từng vẻ mặt của các anh em thuyền đất, nhất là
sắc mặt và ý tứ của các bà làm đá. Tiếng cười nói đã lắng đi. Ai nấy đều
chăm chắm nhìn vào bàn giấy và ngoài cổng. Cam cũng nhìn theo. Những
anh em bên nhà tháo vừa "cày" xe chở xi măng, vừa xếp hàng, vừa trông
sang bên đây. Những anh em bên lò nung đẩy goòng, đánh búa dưới gầm lò
cũng gằm gằm trông thằng đốc công và bọn cai.
Nắng to. Trời quang dần. Nền mây xanh ùn ùn từng đám khói của ba
ống khói lò nung nhả ra, gió thổi mãi cũng không tản hết. Tiếng máy chạy
nhiều lúc dội hẳn lên như sóng vỗ. Bàn tay Cam cứ bóp siết lấy bàn tay
thằng cháu ông cụ Vy rồi lại mở ra rồi lại bóp siết. Trong bàn tay dày và
nóng của thằng nọ, bàn tay Cam cũng bị như thế. Nhưng không hiểu nó có
lo nghĩ nhiều như Cam không. Riêng Cam càng thấy chung quanh im lặng,
Cam càng như lửa đốt trong người. Cam càng thấy những ý nghĩ táo bạo và
rất lạ lần đầu tiên nảy ra trong đầu óc Cam, những ý nghĩ ấy cứ như những
luồng khói của ba ống khói lò nung ở trên cao kia cuồn cuộn trong tâm trí
Cam. Và trong tâm trí Cam cứ luôn luôn rực lên, còn ngực Cam thì nặng nề
bứt rứt cũng chưa bao giờ Cam thấy như thế cả.
***
Cam bước không kịp thở. Mặc kệ cả những người quen gọi để hỏi
chuyện, Cam chẳng đáp nhời một ai. Nhưng không! Cam chẳng bực bội gì
cả, chính Cam cũng muốn gọi họ lại để hỏi tin tức. Hay nếu Cam có bực là
vì Cam chỉ muốn có cánh bay vù về nhà.
Cuộc đình công ở chỗ Cam thắng lợi rồi. Chín giờ hôm qua nhà thầu
đến khất đến chiều giả nhời. Chiều hôm qua lại khất đến trưa nay và nói với