NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 3 - Trang 62

- Cái bến tàu Tây điếc thì tôi xe gạch, đục đá xây. Rồi tôi làm gỗ, làm

sắt dưới tàu Bình Chuẩn của ông ký Bưởi đóng để chạy đường Sà Goòng,
cạnh tranh với hãng tàu Năm sao. Hôm tàu Bình Chuẩn "cao xế" (2)tôi mới
lên bờ, anh em cùng làm dưới tàu ép tôi uống một bữa rượu, cha sinh mẹ đẻ
chưa bao giờ tôi say đến như thế. Tôi phải bò từ dưới tàu lên bờ, rồi từ bờ
không hiểu đi đứng thế nào mà về đến nhà được. Khi ông ký Bưởi thua
kiện hết nghiệp lại bán lại tàu cho nhà Xôpha, tôi ra làm đá ngoài Tràng
Kênh, rồi lại đi thuyền Trà Cổ. Nếu không bị cái quỷ ho này thì tôi không
chịu ở đâu nóng chỗ... tôi còn đi làm...tôi còn đi...

-----

(2) Cao xế: hạ thủy chạy thử.

Cụ Ước khòm khòm cái lưng, bộ lông mày rậm đã bạc hết nhíu lại, đôi

mắt sáng chớp chớp:

- Hải Phòng giờ thay đổi lắm rồi! Còn phải thay đổi nữa! Tôi phải

sống mà trông thời thế vần xoay... Cậu giáo cứ ở đây với tôi. Cá chỉ lo
không gặp được nước thôi!

... Cá chỉ lo không gặp được nước thôi!... Tôi phải sống mà trông thời

thế vần xoay... Bố mày đỡ tao nằm xuống... Tao đi đây... Con sông Xi măng
cũng do tay tôi đào. Cái bến tàu Tây điếc... tôi còn đi làm...tôi còn đi... -
Những câu nói của cụ Ước lại xoắn lấy tâm trí Thanh, vang lên, cuồn cuộn
như sóng bão. Bây giờ đến lượt Thanh òa lên khóc. Thanh khóc thầm. Cổ
họng ứ ứ... Tim phổi ngột nghẹt...

Có thật cụ Ước chết rồi không? Sao cụ Ước lại chết được? Biết đâu

khi Thanh về cụ đã hồi lại? Có cách gì làm cụ Ước sống lại bây giờ? Có
cách gì làm cho những người như cụ Ước không chết được?

Gánh giành nước đi trước, Dâng cứ hết vạt áo bên này lại sang vạt áo

bên kia rồi lại đến cánh tay áo chùi nước mắt. Dâng lại thấy bố con Dâng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.