NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 3 - Trang 738

như mấy người con gái cùng tổng, cùng thôn, gia đình họ rất thân rất quý
gia đình mẹ Chấn?...

Sao không là một người như thế mà lại là một người đã là mẹ, một

người mẹ góa, một người đàn bà bé nhỏ, yếu đuối, buồn rầu, ngậm ngùi?
Người mẹ ấy, người đàn bà ấy cho tới lúc Chấn thấy thành một thứ không
khí, một nguồn sống và hạnh phúc, một thứ máu thịt của đời mình, thì
chính là lúc phải xa nhau mà không bao giờ dám viết cho nhau chỉ một bức
thư thăm hỏi, kể cho nhau vài ba chuyện thường thôi, chứ không phải cái
bức thư thứ nhất nói rằng mình yêu. Một tấm tình yêu mà Chấn không thể
nào tưởng tượng ra được, không thể nào nghĩ đến được! Cả những lúc nằm
xà lim, hầm phạt hay ở trại to, những buổi tối mùa rét dài vô cùng, thăm
thẳm ngoài Côn Đảo, trí tưởng của Chấn cũng không thể nào hình dung ra
một bóng dáng con người với một tấm tình như thế.

Nhưng hình ảnh, bóng dáng và tâm hồn ấy đã khép sâu vào tâm hồn,

vào cuộc đời Chấn rồi. Hôm nay đây, sau hơn một năm không thấy mặt
nhau, người yêu kia bỗng đến với Chấn ở giữa một gian nhà đã bao nhiêu
phút giờ Chấn thấy sao mà vắng lặng, trống trải! Giữa gian nhà của Chấn
ấy, hoàn toàn của Chấn ấy, người yêu kia đã ngồi trước mặt Chấn, hai
người vừa chuyện với nhau vừa nghe rõ từng hơi thở, nhìn rõ từng ánh mắt
của nhau, và nhiều lúc kẻ thì cúi cúi đầu miết miết tay xuống chiếu, người
thì trông ra ngoài trời, thấy trong ngực mình tim đập như sắp vỡ, sắp đứt...

*

Thấy con ăn có ba lưng bát cơm chỉ chan canh và lùa đi, bà cụ Xim đã

phân vân. Tới khi Xim dắt cái cháu đến cho bà cụ, bà cụ liền hỏi:

- Mẹ mày lại còn phải đi đâu nữa thế?

Giọng Xim nghe thấy run run:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.