NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 3 - Trang 931

Chao ôi! Hơn ba mươi năm ăn ở với cái đất Hải Phòng này, làm trên

những sông bến này, mẹ La có bao nhiêu là bà con có lòng thương mẹ. Mẹ
chỉ cất một tiếng chào họ, gọi họ thôi, là sẽ được tay bắt mặt mừng, cởi
lòng mở dạ, nghe các chuyện họ, và may ra còn...

- Ừ mà có khi hai anh em nó đã trở về Hải Phòng rồi, đương đi tìm mẹ

cũng nên. Hôm qua con chim khách không biết ở đâu lại bay đến đỗ ngay
trên bờ tường cứ réo ra réo rắt thế này!

Tuy vậy mẹ La vẫn cứ hồi hộp.

Hôm nay phố xá lại càng đông. Đâu đâu cũng chen chúc hàng quán,

tấp nập, chật chội. Nhiều cửa hàng, cửa hiệu trước kia mở rất rộng nay thu
hẹp hẳn lại, lấy chỗ cho thuê mở thêm cửa hàng. Trên gác ở cũng như dưới
mặt hàng, sửa sang bày biện thế nào cũng cứ ứ đồ đạc và hàng hóa. Đông
nhất vẫn là những hàng ăn uống, những tiệm hút, tiệm nhảy.

Mặc dù có nhiều cảnh khác lạ, mẹ La vẫn không bỡ ngỡ gì cả.

Trong mấy bọn bà con anh em làm than làm củi và chở xe ba gác, khi

mẹ La đi qua, nhiều người ngước hẳn lên nhìn và cứ trông theo mẹ ngờ ngợ
lúc lâu. Bây giờ mẹ La vui thì ít mà buồn thì nhiều. Không những mẹ La
buồn mà lại thêm xót xa, nước mắt cứ chực rân rấn.

Không! Nước mắt mẹ La không phải chỉ chực rân rấn mà còn long

lanh hẳn thành giọt. Mẹ phải hết sức cầm giữ và lấy khăn tay vờ vờ sấp sấp
mặt để chấm, khi cái người vận quần áo tây xộc xệch, đầu tóc bơ phờ đến
ngồi rũ ở ghế vải của hàng nước chanh bán dưới gốc cây cơm nguội kia.

- "Cậu giáo Thanh! Giời ơi! La ơi! Cậu giáo đã dạy mày học đấy ý ý

ý!..."

Hơn cả những đêm trước hôm vượt ngục, mẹ trằn trọc ở góc trại mong

ngóng tiếng ho và ánh đèn của ông già phe mì. Hơn cả buổi mẹ tỉnh dậy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.