NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 208

- Em lấy bát đũa chưa? Đưa mâm ra ngoài cửa này ăn cơm cho mát.

"Phải! ăn cơm với bé chứ! Để mình bé ngồi ăn thì buồn quá! Và anh

cũng phải cố ăn để còn đi tìm u. Anh lại vừa nằm mê thấy báo tin u đấy!
Không khéo chỉ mai kia hay tuần sau, tháng sau là gặp u thôi! Đã hơn bốn
tháng rồi, có mấy chuyến giải tù án thường lên mà không có u, thì chắc u
không bị bắt lại đâu. Còn như u ốm thì chắc u cũng chỉ sốt rét như anh,
không việc gì đâu! Vậy anh và em cứ phải chịu khó ở đây đến gần Tết,
nghe ngóng tình hình yên yên thì lần lần về xuôi tìm u".

La trông về phía con đường chạy hút lên tỉnh. Những ngọn núi đá

xanh rì trông như những con gấu con voi hay những đầu toa, những tàu
cuốc, những xe lăn khổng lồ, lông lá xùm xuề, đang ùn ùn bốc những làn
hơi như khói thiếc, khói át xít. Mặt trời đỏ bầm đã sụt mất hẳn. Những đám
mây ở vũng nắng đục lầm trông cũng như những thú vật kỳ dị đang bị
phanh bị xé ra kia, ẩn hiện và lịm chìm đi càng nhễ nhại như vừa có cả máu
và nước vàng.

Tiếng ù ù thổi cuộn lên. Và hình như chỉ chờ bóng tối nhoài xuống là

tất cả rừng núi với thứ tiếng thăm thẳm kia sẽ ôm lấy vít lấy cái xóm chơ
vơ bên vệ đường.

Mấy nhà chung quanh cũng lục tục dọn cơm. Tiếng gà mẹ gà con, chó

mẹ chó con càng quấn quýt lấy người. Mấy nhà đun bếp bằng cả những
thân cây cháy ngùn ngụt, cứ để thùng nước sôi sùng sục. Thằng La và cái
Lu ngồi ăn cơm trên hai cục cây trước nhà. Cái Lu cứ vừa ăn, vừa nghênh
trời và rừng núi.

Phải rồi, những buổi chiều như buổi chiều này ngày xưa, thằng La

đang cõng em ra tận ngoài phố đón mẹ đi đội than mua gạo củi rau mắm ở
trên phố về đây. Và cũng những buổi chiều này hồi năm ngoái năm kia, mẹ
La ốm không đi làm cỏ vê được, đang nằm khum khum nghiêng nghiêng
đắp mảnh chăn bao tải, cánh tay trái để cái bị quần áo gối lên, cánh tay phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.