NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 354

- Thầy thằng cả lại làm sao thế? Thầy nó làm sao mà lại bỏ cả cơm

thế?

Bà vừa ngồi mén xuống giường, định sờ trán ông, hai tay ông nóng

hổi đã ấp lấy tay bà và ông khóc hu hu lên:

- Tôi van mẹ nó, tôi lạy mẹ nó, có thương con thì mặc tôi. Phải cứ để

mặc tôi nghe ngóng, hỏi han và lo chạy cho thằng Sơn. Mẹ nó nên nhớ việc
này là việc chính trị, việc trọng sự, chứ không như việc khác. Không thể lo
lót cậy cục như kiểu thường được đâu! Người ta đã bắt, đã giam thằng Sơn
thì việc phải đến thế nào, phải có là tình thế ra sao, nên mới có mơ duya
(2)mơ duya.. như vậy... (ông ký Thái cà lắp cà lắp định tìm tiếng ta thay
cho cái tiếng Pháp kia nhưng tìm không ra). Vả lại trong công việc này,
chính phủ... sở mật thám... chà chà... chậc chậc!... Thôi ... thôi...tôi lại chỉ
xin mẹ nó một điều, mẹ nó cứ mặc tôi... để mặc tôi...

-----

(2) Biện pháp.

Bà ký Thái lặng đi hồi lâu rồi bỗng cúi xuống gần gối ông chồng, nói

run cả người.

- Hay tôi lên sở mật thám xin với ông chánh cẩm, xin cả với các ông

phó cẩm, các ông thanh tra cho tôi vào hẳn xà lim gặp thằng Sơn để tôi dỗ
nó... Phải! Tôi mà dỗ nó... chắc nó sẽ phải nghe tôi, có gì nó cũng tránh
khỏi trước tiên là bị đòn săng tan, sau may ra có gỡ lấy cho thân nó, gỡ lấy
cho con...

Bà òa khóc trong khi ông ký Thái lắc đầu, đấm đấm ngực, thở phì phì:

- Ối giời ơi! Ối giời ơi!... lại thêm kiểu này nữa! Lại thêm kiểu này

nữa!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.