NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 375

Vùng lên, hỡi các nô lệ ở thế gian

Vùng lên, hỡi ai cực khổ bần hàn

Sục sôi nhiệt huyết trong tâm đầy chứa rồi

Quyết phen này sống chết mà thôi...

Chế độ xưa ta mau xóa sạch tan tành...

Gần như Sơn không còn phải là Sơn nữa. Sơn không phải là Sơn vì

Sơn chưa bao giờ thổi bài Quốc tế ca này bằng sáo, dù chỉ dạo tập vài nốt.
Cũng như Sơn chưa bao giờ lại nghĩ rằng mình sẽ thổi sáo với bài này. Tuy
Sơn thuộc nó như đứa trẻ thơ thuộc những câu hát, những bài hát, với
những âm giai và nhạc điệu thuần thục mà mẹ đã ru mình từ thuở sơ sinh.
Tuy Sơn đã nhiều lần hát thầm nó và lần nào Sơn cũng muốn gầm lên,
ngậm âm âm trong miệng và trong tâm hồn, trong trí tưởng, với những
cung cao nhất và cũng đúng nhất. Và phải nói rằng tất cả những phút dù chỉ
là hát thầm kia, đều là những phút tuyệt vời của sự vui sướng và bay bổng
của Sơn. Sơn không những thấy như mình được cất cánh mà cả trí não và
trái tim sáng ngời chói lòa, bốc lên một thứ hào quang, một làn lửa rực rỡ
vô cùng.

Phải! Chưa bao giờ Sơn thổi sáo bài Internationale ấy, chưa bao giờ

Sơn nghĩ đến thổi sáo với bài Internationle ấy. Bởi thế, cho đến bây giờ như
một Sơn khác thổi vậy, một Sơn đã tập dượt chuyên với cây sáo bài hát
đang bị cấm, bị xé, bị đốt, bị xiềng, bị xích, bị tù, bị đày và cả bị bắn chém
kia, và đang biểu diễn lần đầu trước đông đảo quần chúng ở một cuộc mít
tinh lớn hay trước một khán đài trùng trùng điệp điệp người của ngày hội
trên một đất nước phong trào đang cuồn cuộn.

Tây cậu giật tung cả cửa phòng Môê và khi thấy đúng là Sơn đang thổi

sáo, đúng là tiếng sáo của Sơn, thì Tây cậu như điên, rít lên, hai bàn tay
quăm quắp giơ lên mà định xồ vào Sơn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.