NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 564

Người ông đã tự hỏi thầm câu đó, nhưng chỉ gật gật để nghe sâu một

niềm tự hào như cối xay như lò lửa ù ù phừng phừng trong lòng.

Đứng dậy theo Cam ra bực cửa, khi buông tay Cam ra, ông cụ Cam

lặng cả người và gọi hẳn lên thành tiếng.

- Quất ơi! Quất ơi... Hổ phụ phải sinh hổ tử chứ con à?!!

Bà Cam nước mắt đã giàn ra, nhìn người bố chồng rờ rờ lần lần lấy ba

thẻ hương, châm vào ngọn đèn hoa kỳ rồi khập khiễng đứng lên vái trước
ban thờ đoạn cúi đầu, chắp tay giơ cao một lúc rất lâu rồi mới cắm hương
vào cái bát men da lươn, như thấy rằng bao nhiêu lời khấn và chí nguyện
của mình cũng không đủ nói với cha ông tổ tiên dòng giống trong phút giờ
này vậy...

Ông cụ Cam vẫn một mình trên cái chõng tre ở góc nhà. Niêu cơm bà

Cam đi vay gạo về thổi hôm kĩa, hôm kìa ấy, ủ trong một bao tải để ở góc
tường với đĩa muối giềng gần đầu chõng. Ông cụ nằm im, nghe từng bước
đi, từng tiếng động của con dâu. Chờ bà Cam lại lên phố, đi khỏi nhà một
lúc, ông cụ như con gà mái đang giữ được một mồi ngon, liền nghển ngay
đầu, lồm cồm ôm cả cái đống chăn bao tải ấy lên, gọi Côn:

- Côn!

Côn chưa kịp đáp, ông cụ quát ngay:

- Mày mà không nghe ông thì ông mặc kệ mẹ con bà cháu nhà mày,

ông đi ngay bây giờ.

Nghe ông cụ nghĩa là Côn phải ăn hai bát cơm, rồi để phần bà Cam

hơn một bát, cho thằng cu cháu ăn lưng bát, còn ông cụ nhấp nháp miếng
cơm vừng cạy niêu mà ông cụ bảo ông cụ chỉ ăn như thế là thấy vừa no vừa
rất ngon miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.