NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 598

Hai người đàn ông phải gạt bọn trẻ ra, lấy hết gân nhấc lên đỡ. Thì cả

hai người đều đỏ bừng, đỏ tía cả mặt mũi, mãi mới ghếch được một tí.
Trong khi họ sắp chúi người đi và buông tay ra thì Khòa đã ghé đầu đội
bổng lên và cười như ngựa hí:

- Ược ồi... ược ồi!... ôi ề ài ôi! Oan ô... oan ô (Được rồi... được rồi...

Thôi về nhà đi thôi!... Hoan hô... hoan hô...)

Đi giữa đám trẻ líu tíu ầm ĩ, tay xách nách mang và gồng gánh ra khỏi

cổng một quãng, Khòa đang quay lại xem một đứa bảo gì, thì suýt bị một
cái xe đâm sầm phải. Từ trên dốc lối cổng sau nhà Tạc tà, một xe kéo khảm
xà cừ, đệm lót dạ vàng phủ vải đỏ, trên xe lêu nghêu một khung ảnh bằng
đồng mạ vàng to như một khung cửi, chạm trổ kiểu thời Lu-i đệ tam hay đệ
tứ, và một cái ghế tựa bành cũng sơn và chạm trổ như thế, có một ông cụ
vừa nhồm nhổm ngồi vừa khoa một con dao như dao phạt bờ lên vỗ tay,
cười râm ran:

- Ếp ếp ếp ếp! Nhong nhong... kính coong, kính coong, pí pom pí

pom...

Người kéo cũng là một cụ già nhưng mặc quần dạ tím nẹp kim tuyến,

áo dạ màu lá cây viền không biết bao nhiêu đường kim tuyến và rủ hai ngù
kim tuyến to sù, kiểu áo đại trào quan nhà binh Tây, nhưng đầu lại đội nón
mê. Ông cụ này cũng ếp ếp để như đệm điệp khúc cho ông cụ ngồi trên xe,
và cũng cười râm ran. Đấy là cụ Hương điếc nhà ta và cụ bạn trước đi gánh
nước đái và chăn dê cho chủ Tạc tà...

Cụ Hương cũng phải chen chúc khổ sở mãi mới lọt được vào cổng

kho. Nhưng hai cụ ta để một cụ gổng quang gánh theo bà con đi lấy thóc,
mà bảo nhau lên ngay nhà gác. Cả mấy buồng dưới nhà và trên gác đều bừa
bãi, chẳng thấy quản lý đâu và không có ai biết cả! Hai cụ vội chạy xuống
cái kho tuy nhỏ nhưng xây rất hiểm, khóa rất kỹ, ở lọt vào góc nhà gác, đây
ngày trước chỉ vợ chồng Tạc tà ra vào. Nhưng cửa kho này cụ Hương chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.