NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 62

trước khung cửa sáng nay. Trong cái phút tất cả cảm xúc của Trần Văn lắng
đọng ấy, một làn thanh âm bỗng vút qua, làm Trần Văn sững cả người.

Tiếng sáo! Tiếng sáo với một điệu rất xưa, thuở ấu thơ Trần Văn

thường được nghe những ngày đầu xuân theo các anh các chị họ đi hát đám
các làng xa.

Khung cửa trước bàn học Sơn nổi hẳn lên ở bức tường quét vôi trắng.

Ngoài khung cửa, dưới gốc cau nắng lấp loáng xuống như mưa, Sơn đứng
nghiêng người, phong phanh chiếc sơ mi trắng cổ bẻ mặc trong áo len màu
nước biển, gương mặt trái xoan đăm đăm, đôi mắt hơi xếch như nhìn xuống
những làn điệu làm thành sóng trên cây sáo, và cũng như nghe chính tâm
hồn mình từ lòng sáo cất lên.

Bụi nắng bay vờn chung quanh Sơn, người Sơn cùng khung cửa viền

một đường sáng nổi rực. Những ngón tay Sơn thì như những cánh chim vỗ
bay, và cây sáo trúc vàng mật ấy thành một ống hào quang phơi phới chiếu
ra những hình tượng, những cảnh vật tươi đẹp, tuyệt vời...

- Chao ôi! Như thế kia thì ta là nghệ sĩ hay chính "nó" mới thật là nghệ

sĩ, mới phải là nghệ sĩ, mới đáng là nghệ sĩ?! Như thế kia thì ta có tâm hồn
hay chính "nó" mới thật có tâm hồn?! Như thế kia thì ta sống bằng lý tưởng
hay chính "nó" mới thật sống có lý tưởng?!

Bọn Hoài Giang thấy Trần Văn trong giây phút bỗng nhắm mắt, bàn

tay căng ra nặn nặn hai bên thái dương, đều tưởng Trần Văn đã say, phải
lấy sức để giữ khỏi choáng.

Đúng Trần Văn đang lấy sức để giữ khỏi choáng nhưng không phải vì

những chén rượu uống dồn, vô hạn độ.

Cách đây hơn hai năm, Trần Văn bắt đầu viết bản nhạc thứ nhất. Một

bữa rượu ngày ở một tiệm nhảy ra, Trần Văn đang bước những bước phừng
phừng cùng với những làn điệu vang dội trong tâm trí, chợt phải chững lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.