NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 745

giành nước cho nhà, vừa cứ phải trông theo mấy đứa trẻ trâu. Lê càng nhớ
mẹ nhớ các em và càng thương bố vô cùng. Cùng lúc ấy chuông chùa ở
trong làng vọng vang càng làm Lê nao nao...

Bà cụ Xim đành phải để Dâng ngồi lên, tựa người vào mình, và cơm

ăn. Khòa ngồi ở mé đầu chõng, chăm chăm nhìn Dâng, mũi nhấp nháy, mắt
nhấp nháy, trán nhăn nhăn, như để ăn hộ cho Dâng, ăn thêm cho Dâng
chóng khỏe, nhiều sữa, mà cho "Ái oong é Inh" (1)kia bú thật lực, tha hồ
bú.

-----

(1) Cái con nghé Minh.

Thằng bé chóp chép miệng, rồi thiu thiu. Bà cụ Xim lại bắt Khòa xới

thêm, xới chặt bát nữa cho Dâng, rồi tự tay rưới nước mắm chưng vào bát
cơm bốc hơi thơm ngút. Cái Lê vẫn đi đi lại lại, ấp thằng bé vào ngực: À ời
ơi... à ời ời... Nó nhìn thiêm thiếp vào đôi mắt mọng như đôi cánh hoa, lại
lấy giọng thật chiều nũng:

- Hai chân sau bước dài hơn hai chân trước. Hai chân trước bước

ngược quá tai. Đi phai phai, dỏng hai lỗ tai mà nghe lời chú dạy...

Khòa cũng như được ru. Gương mặt càng rạng rỡ. Gương mặt Khòa

dạo này tuy vẫn nhăn nhúm và hơi xệ vì tuổi già vì sức yếu, vì cả ăn đói
nữa, nhưng có một vẻ gì tươi rạng đổi khác, trước kia không thể nào có
được.

- Chân đi, tai nghe, dạ nhớ lấy! Đừng có chạy quấy mà phải mang

đòn... Ạ ời ơi... ạ ời ời... Nghé Minh ời ơi.

Khòa hát lại thầm câu trên đây của cái Lê:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.