NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 751

Thanh đứng lên, giơ giơ tay, run cả người. Dâng vẫn dễ dàng và chỉ

nhìn bà cụ Xim:

- Con bế cháu đi được. Hơn chục cây số, chỉ đến tối là đến nhà. Tối

nay mười tám rám trấu, có phải đi khuya thì đã có trăng...

- Dâng!

- Để em về với mẹ. Để mẹ đón cháu, cô Ngơ bế cháu... thằng Minh

gặp bà gặp cô. Cháu đã được bảy ngày rồi còn gì. Thôi anh và em đưa con
đi ngay... Không! Mẹ sẽ không việc gì đâu. Nhưng em cứ phải đưa ngay
con về cho mẹ đón. Mẹ phải sống để mẹ con em về ở với mẹ chứ!

Khòa đã vòng ra cuối chõng Dâng nằm lúc nào không biết. Tay Khòa

cứ rung rung như muốn đỡ Dâng lại nằm xuống, và Dâng có bước, có đi thì
Khòa dìu lưng, hay để Khòa ôm thằng chó con, càng tốt, càng sung sướng
cho Khòa. Rồi Dâng bằng lòng để Khòa cõng cả mẹ lẫn con cũng được!...

Bóng đã rợp hẳn trước thềm nhà. Gió thổi như sáo diều. Chim học trò

hót đổ hồi ngoài ao và đầu ngõ. Trong đầu Thanh càng o o. Thằng bé đã
thức giấc, khóc oe oe. Dâng hé áo cho con bú, đi đi lại lại, với lên dây thép
lấy thêm áo mặc và ủm cho con. Cái Lê cứ bặm miệng mà trông vào trong
nhà, trông vào cái bọc đung đưa trước mảng ngực gầy tọp nhu nhú hai bầu
sữa. Mắt nó sáng như nước, luôn luôn chớp đưa nhìn Thanh. Chợt nó chạy
sầm đến ôm lấy Dâng:

- Cô Dâng đừng đi bộ, cô Dâng không phải đi bộ, để cháu đi mượn cái

võng rách của bá làm dưới thuyền đá, cháu và cậu Khòa làm cáng, cáng cả
cô và thằng chó...

- Thế thì để tôi ra nói với anh em ngoài bến, ai rỗi thì hộ một vai. Bà

cụ Xim tươi hẳn nét mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.