NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 81

cái cằm xanh xanh râu ấy vừa ra lệnh cho Đờvanhxy, và Đờvanhxy vừa
lẳng lặng đứng lên, thì...

Bốp... chát... bốp... chát...

Những cái tát.

Những cái tát lại không bằng tay mà bằng đôi bao da găng tay chập lại

quật.

Có tiếng rú lên. Rồi tiếng òa khóc. Vợ Đờvanhxy nhoài nhoài người

ra, ôm chầm lấy đôi ủng cựa sắt, nghển nghển mặt, u ú, rền rĩ, nước mắt
đầm đìa. Những câu u ú rền rĩ ấy, nếu Đờvanhxy là người được nghe và
người dịch lột được hết tinh thần, thì phải như thế này bằng tiếng bản xứ:

- Giời đất thiên địa! Làm sao lại nổi cơn cớ thế này?! Con cắn rơm cắn

rác lạy quan lớn! Nếu chẳng may chồng con có làm điều gì thất trực quan
lớn thì con xin chắp tay cắn rơm cắn rác lạy quan lớn sinh phúc cho con,
mà tha tội cho chồng con. Quan lớn ơi! Trăm lạy quan lớn, ngàn lạy quan
lớn!...

Thoáng phút, cả ôten, người muốn đứng lên, kẻ định chạy ra khỏi ghế,

nhưng rồi không ai bảo ai đều quay lại im một chỗ không nhìn và cũng như
không biết gì đang diễn ra trước mặt mình. Từ cặp vợ chồng chủ hãng kim
khí đến bọn chủ nhà máy gạch tráng men, nhà máy điện, xưởng sửa chữa
tàu bè và bọn quan chức tòa án, sở kho bạc đang uống rượu, đánh bi-a,
đánh xúc xắc, cá ngựa và đánh bài. Nếu không có tiếng khóc, tiếng kêu xin
và đồ thủy tinh rơi vỡ, thì hình như cả phòng khách bên và phòng người
làm trong kia đều không biết và không để ý đến cái cuộc hành hung và cái
sự hỗn loạn quá sức lẽ mình nọ.

Nắn lại cổ áo, vỗ vỗ cái mũ, cho thật đúng mức trên đầu, ông ký Thái

vừa ở hiệu cắt tóc Paris - mode bên cạnh khách sạn đi ra, thì hẫng cả người.
Ông suýt ngã vì bước vội, giày trượt chúi chúi trên sỏi. Cái mũ dạ văng đi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.