NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 927

Giang bưng chén nước, lần lượt đưa bố uống viên thuốc cảm và ba

viên ký sinh vàng của Can cho. Ánh giăng soi vào tận chỗ bố con Giang.
Cái thân hình còm cõi, đầu tóc bù sù của người bố nổi rõ với gương mặt
bợt nhợt, đôi mắt sâu trũng.

- Thầy đừng đi rừng nữa. Thầy ốm quá rồi...

Câu nói trên đây, Giang chỉ nghĩ mà không dám nói. Giang lau mặt,

lau lưng cho bố rồi đỡ bố nằm xuống. Giang ra bực cửa ngồi. Im lặng. Gió
sông ù ù. Tiếng xay thóc đằng cụ Tám rõ mồn một. Trống ngực Giang đập
thình thịch. Mẹ Giang đã gội đầu, giặt rũ xong sắp vào đây. Giang sẽ nói gì
với mẹ về chuyện nhà cửa và tình hình kháng chiến nhân lúc vắng vẻ này
đây?

Mẹ Giang rũ rũ quần áo phơi ở cái dây dưới mái hiên. Bà cũng ngồi

xuống bực cửa sõa sõa tóc ra chải lại đón những làn gió ở sông thổi vào.
Giang thấy da thịt rồm rộm. Chợt Giang vén đằng sau áo lên gọi mẹ:

- Bu ơi!... Bu gãi con cái nào!...

- Gãi!... Lại gãi.. Bé bỏng lắm đấy. Anh em nhà mày lúc còn bé đứa

nào cũng vậy cứ hễ nóng cái là phát ban, phát hạch, làm khổ tao cả đêm...

- Bu gãi quá lên vai con ấy! Bu gãi mạnh vào chứ! Bu rần rần cho con

mấy cái nữa. Bố thằng đơ bê tóc quăn, nó cứ nhè chỗ vai ấy mà dọt ông nó
hàng trăm thước đồng ba cạnh đấy...

Câu chuyện của hai mẹ con bắt đầu. Những câu nói ngập ngừng, dành

dẽ, ngọt ngào và cương quyết của Giang. Trước người mẹ còn đối đáp lúc
cả câu, lúc từng đoạn, từng việc, sau bà im dần, nghe Giang nói. Một lúc
sau, thấy tiếng thút thít của người mẹ và cả Giang nữa khóc... Ngoài đường
bỗng ran ran tiếng trẻ con đi học bình dân về. Có cả tiếng hai thằng em
Giang loáng thoáng tiếng cười hị hị của Chí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.