NGUYÊN HỒNG TUYỂN TẬP TRUYỆN LẺ - Trang 17

Tôi không dám và không biết nói câu nào để trả lời. Tôi chỉ đưa mắt

nhìn mấy đứa em mảnh khảnh, trắng trẻo của Thanh đương cười nô trước
cặp mắt lờ đờ của cha Thanh, rồi tôi mỉm cười, yên lặng cúi đầu.

Thái, em Thanh dạo hè năm ngoái có viết cho tôi một lá thư mà tôi

quên không cho Minh biết. Thái khẩn khoản nếu tôi có dịp xuống Hải
Phòng thế nào cũng phải đến nhà. Tôi đãkhông sao đoán được sự yêu cầu
gay gắt như thế có việc gì. Ngoài sự thăm nom và chuyện trò an ủi thày mẹ
Thanh và Thái cái đó tất nhiên, nhưng đây Thái lại gạch đít câu này và nhắc
thêm lần nữa ở dưới cùng thư:

-"Em có điều này chỉ có thể đem hỏi anh và chỉ anh có thể giải quyết

cho em thôi".

Đến tháng sáu tôi xuống Phòng nhưng vì bận rộn nên mấy lần đi xe

qua nhà Thanh tôi không chịu vào. Sự lần khân đó còn do lẽ nữa Minh đã
biết rõ miễn phải nói ra. Và cho đến cả lúc này, chỉ nghĩ đến cái không khí
lạnh lờ mờ sáng, và cái nhịp đều đặn, chậm chạp của chiếc đồng hồ treo cũ
kỹ của gian nhà mà ông thân sinh Thanh nằm hút thuốc phiện, cũng đủ thấy
giợn cả người vì chán nản rồi.

Nhưng, không dám thấy mình tàn nhẫn lường gạt cả lời khẩn khoản

tha thiết của đứa em nhỏ Thanh, tôi đánh bạo gõ cửa nhà Thanh một buổi
trưa. Thái kêu rú lên khi hé cánh cửa kính trước nụ cười của tôi chào Thái.
Thái run lập cập, vặn mãi không nổi vòng chìa khóa. Tôi đã bàng hoàng và
thấy nổi lên trong lòng một sự thương xót mênh mông bởi bàn tay Thái
cuống quýt dướn lên níu manh vai tôi. Thái vừa thở vừa nói:

- Cả thày và má em đều đi vắng! Em mong anh xuống quá! Thư em

gửi chắc anh không nhận được!

Tôi kéo Thái cùng ngồi xuống trường kỷ, gạt mồ hôi trán đẫm lấy tóc

Thái. Thái cố ép tôi uống một cốc nước chè hột âm ấm và lục tìm mấy quả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.