NGUYÊN HỒNG TUYỂN TẬP TRUYỆN LẺ - Trang 38

cho tinh thần, những cái đưa tinh khí lên cao và rèn luyện con người trước
những lôi cuốn tối tăm...

Nghe Tuyên nói, mê man trong cái giọng hổn hển làm nóng rát cả cổ

người thốt ra ấy, tôi thấy tôi thở mạnh và không đều. Người tôi dần bứt rứt
như sưởi lửa khá lâu trong một gian buồng kín. Tôi bồn chồn nghĩ đến nếu
mẹ Tuyên có mặt không phải ngay bên Tuyên, mà núp sau bức vách, lúc
này đây. Thấy không còn là thằng Tuyên bông lông, bê tha nay đây mai đó,
lao mình vào mọi thú ăn chơi mới lạ không cần biết đến ai, được thấy như
thế, hỏi bà còn quảm một sự gì, kể cả ự chết đi, được sống bên Tuyên. Thì
chỉ ít lâu sau, bà mẹ này đã lại ngồi bên tôi, với đôi mắt đã mờ, u uẩn bao
nhiêu đau thương khi nhắc đến thằng con trai hiện giờ xa cách mẹ hàng
ngàn cây số, biền biệt không tin tức. Lần nào cũng thể phải không Minh, hễ
trạnh cảm tới Tuyên, bà mẹ Tuyên sau những phút yên lặng đều tê mê như
thế. Nếu tôi không lầm thì trong cái thời khắc tưởng nhớ Tuyên này, mẹ
Tuyên tuy mênh mông đau khổ nhưng cũng lại man mác sung sướng.

Minh ơi! tôi viết câu trên đây, vì tôi nhớ đến một lần, không hiểu vì

làm gì mà Tuyên bị khóa tay. Thì khi ở tòa ra, Tuyên ung dung nói với
người giải mình hẵng gượm cho Tuyên giây phút. Được nhận lời, Tuyên
gọi mẹ lại, từ từ ôm lấy sống lưng run bần bật của bà, nâng cao mặt bà lên,
mắt sáng ngời chiếu xuống cặp mắt mờ nước của bà rất lâu rồi hôn không
biết bao nhiêu cái lên trán, lên má bà qua những hơi thở hồng hộc.

Rời khỏi vòng tay Tuyên, người mẹ khốn nạn kia ngã dụi xuống

đường, lặng đi hồi lâu như lúc trên kia tôi đã tả cho Minh nghe.

Ng-Xuân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.