NGUYÊN HỒNG TUYỂN TẬP TRUYỆN LẺ - Trang 46

6.- Đây là cái Trúc. Người vùng bể thường đọc sai giọng nên tên nó

thành ra Túc. Cả tôi cũng dần quen với cái tên sau này của đứa con gái tóc
ngắn và vóc người cục mịch, rắn chắc ấy. Túc cất mía ở bến về, tiện ra từng
đẫn bán trưa và tối. Trưa nay không hiểu tại sao vừa vất bó mía xuống hè
xong, Túc ngồi thừ mặt ra rồi dân dấn nước mắt.

Trời đương độ nắng gay gắt. Ánh vàng ngùn ngụt. Cây cỏ chỉ gờn gợn

vài sao động. Chó nằm ẹp bụng xuống đất, lười thè lè chẩy rãi, thở hồng
hộc như đã chạy nhiều và khát cháy cổ. Tôi vội chụp luôn Túc với cái dáng
ngồi rã rượi nổi bật lên giữa khung cửa thấp chạm đầu người ấy. Nhưng tôi
đã lầm! Túc của tôi không phải vì nhọc mệt hay mua hớ mà buồn khóc. Túc
sắp được về quê. Chỉ bán xong vác mía này là Túc xin phép chú dì Túc
theo ông chú mía xuống chuyến đò chiều. Vì mùa gặt đến, mà gia đình
nông dân nào ở vùng Túc về mùa gặt lại không có lấy răm ba sào lúa.

Lúc đó ở quê Túc có lẽ lúa chín vàng rực đương reo ầm ầm trong

những lớp gió lồng lộng của biển rộng làm rạo rực tất cả mọi xác thịt. Bao
nhiêu trai gái còn nhỏ hơn Túc nữa, gầy yếu hơn Túc nữa, đã mấy hôm nay
vùng vẫy giữa những sóng lúa chói lọi và nồng nàn. Sao cho mau chóng hết
mía nếu không chậm sang ngày khác thì Túc đến cháy cả ruột gan vì chờ
đợi mất!

Minh ạ, nhắc đến Túc và vùng bể, tôi lại phải trách Minh một lần nữa,

sao Minh sống ở Quất Lâm và Đồng Châu hàng bốn tháng ròng mà không
viết cho tôi lấy một dòng chữ, Minh đã ích kỷ quá! ích kỷ vô cùng! Mà cái
khoáng đãng lộng gió và tràn nắng kia đâu có thiếu chữ để Minh viết cho
tôi? Nhưng thôi! Minh sau đã viết cho tôi rồi. Và đây, những bức thư của
Minh vẫn nồng nàn ánh nắng và gió mặn của biển cả đương thở dồn dập
dưới mắt tôi.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.