NGUYÊN HỒNG TUYỂN TẬP TRUYỆN LẺ - Trang 83

tôi đương học Hà Nội và nhà tôi là một con nhà buôn bán ngay tỉnh nhà tức
là Nam Định này. Cưới xong được ba tháng, thầy đẻ tôi nhất định bắt tôi
thôi học để cùng nhà tôi trông nom cửa hàng. Tôi không thể cưỡng lời cha
mẹ, nhưng đến cây vợt thì tôi thấy hoặc tôi chết, hoặc không còn nghe thấy
tiếng bóng nhựa tách tách trên sàn gỗ ở mặt đất này, thì tôi...

Nghe Dương nói đến đây, tôi lại rạo rực cả người và hồi hộp tưởng

đến những câu ban nẫy, mong rằng đó chỉ là sự khiêm tốn.

- Tôi đã giật được giải quán quân Đông Dương năm ấy. Và, khi nhà tôi

có mang thằng bé đầu lòng được sáu tháng, tôi giật thêm giải "Sầm Sơn".
Thấy tôi tuy mê vợt nhưng vẫn không quên cái bổn phận có con cho gia
đình, thày đẻ và nhà tôi cũng không ngăn cản ráo riết mà chỉ đôi khi ngọt
nhạt vài lời. Những tôi có để tâm đâu vào những cái đó!...

Dương lại ngừng để uống và lại cười:

-... Ngày ngày tôi vẫn phải đến "club" để vợt, nếu không thì có thể

chết hay điên lên vì rạo rực được. Năm sau tôi và Thành, anh có biết Thành
không? Thành cũng học ở trường chúng ta lớp thày Hoan ấy mà, vào Sài
Gòn dự giải đánh đôi. Chúng tôi đã thắng và thắng thêm trận nữa giải của
báo "Ánh Sáng" ở Hà Nội mà tất cả các vợt Đông Dương đều muốn gặp
nhau trong cái trận có lẽ một sống một còn này. Tôi vừa giật giải đánh đơn
bằng tay trái vừa cùng Thành được giải kép của Ánh Sáng cùng với tay trái,
rồi từ bấy đến nay, anh Xuân ạ, - Dương nhẹ mím môi lại-tôi không thể nào
tìm thấy hứng thú và có cam đảm mó đến vợt.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Dương, cười dài:

- Tôi biết rồi! Tôi biết rồi! Anh vì sự khiêm tốn nên tạm nghỉ, hơn

nữa, hay anh kiêu ngạo yên lặng chờ một đối thủ xuất sắc nay mai.

Dương nghiêm nét mặt nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.