NGUYÊN HỒNG TUYỂN TẬP TRUYỆN LẺ - Trang 84

- Không! Không! với anh cũng như với mọi người, tôi thấy vô cùng

hèn hạ nếu tôi có những cử chỉ hay một câu nói giả dối. Tôi chán bóng bàn
đến ngấy lên rồi. Thật là một hình phạt nặng nề cho tôi nếu tình cờ tôi đến
một nơi nào có nó. Anh không tin đây một chứng cớ.-Vừa nói Dương vừa
rút ở túi ra một mặt cao xu ráp-Tôi bẻ vợt và lột cái mặt này ra bỏ túi, thề
cho tới chết không cầm đến vợt nữa.

- Tôi đón lấy cái mặt vợt gập từ từ ra khỏi túi mà vẫn còn chếp nếp, tôi

mở ra và lắc đầu nhắc lại câu ban nãy với Dương:

- Anh nói lạ! Tôi vẫn không sao hiểu được!

Thì Dương lại cười:

- Không! không! là một sự rất thường và là một sự thực không quái gở

chút nào.

Chợt nhận ra trên mặt cao xu hồng xậm hai vệt nâu nhờn, tôi vội hỏi:

- Sao lại hai lằn ngón tay thế này?

- Vì tôi đánh cả tay trái mà.

À! à! phải Dương còn có biệt tài này và đã được giải báo "Ánh Sáng"

về đánh tay trái.

Thấy tôi ngắm nghía lâu và lặng lẽ cái di tích rực rỡ xưa kia, Dương

giở bao thuốc lá ra lấy tiếp điếu khác và châm lửa cả cho tôi. Khi tôi đưa
trả, Dương thẫn thờ giơ tay đón, nhưng không gấp lại, bỏ rơi tộp xuống
bàn. Dương gần gật đầu rồi lại cười với nụ cười nở nhẹ ấy:

- Cái mặt vợt này ủ ấp bao kỷ niệm bấy lâu, nhưng thôi, buổi nay gặp

Xuân, tôi còn đợi gì mà không nói ra cho thêm dồi dào buộc tâm sự này, và
để Xuân biết thêm tôi chút nữa rồi muốn tin tôi hay không tùy ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.