NGUYÊN HỒNG TUYỂN TẬP TRUYỆN LẺ - Trang 92

Minh ơi! tôi đã hoàn toàn thất vọng vì hầu hết sự nhận xét của tôi về

thằng bé này đều trật. Nó ngước mắt lờ đờ nhìn tôi, giọng ngậm ngùi.

-Thưa cậu cháu thôi học từ năm ngoái rồi ạ. Mà thày me cháu mất từ

ngày cháu lên sáu. Cháu lên Hà Nội chuyến này giá có bảo chú thím cháu
cũng chẳng ích gì vì chú thím cháu cũng chẳng muốn cháu ở nhà tí nào.

Tôi lạnh cả người và lòng nao lên. Tôi nắm chắc cái vai áo thâm bạc

và rạn kia:

- Người quen này là quen thế nào với em? Em định lên chơi hay ở hẳn

với họ hay muốn nhờ cậy họ việc gì? Còn như chú thím em dù sao cũng
vẫn là người phải chặt chẽ với em hơn. Dù có những sự không tốt với em
thì chỉ một lúc rồi sau vẫn thương em, chăm nom gây dựng cho em.

Thằng bé yên lặng. Chớp chớp mắt, nó cất tiếng nghẹn ngào:

- Không! Không cậu ạ! Chú thím cháu...

Đến đây nó ngừng lại và nước mắt ứa ra và khóc nức nở:

- Cậu có ở gần cháu đâu mà biết tình cảnh của cháu.

Tôi xoa đầu nó:

- Nín đi em! Chùi nước mắt đi! Con trai đã lớn dù có khổ sở đến thế

nào cũng phải vui tươi chứ. Thôi! thôi anh có thể hiểu em rồi.

Vai thằng bé càng rung lên:

- Cháu cực lắm cậu ạ! Cháu cực lắm cậu ạ! Cháu đi chuyến này chỉ

"sống nhờ đất khách chết chôn quê người" đây!

Một câu rất sáo ở cửa miệng thiên hạ trào ra với giọng nức nở kia đã

làm tôi gai cả lòng. Tôi lay mạnh vai thằng bé:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.