với nhau”, Van Heemstra nói. Với những hệ thống như nông nghiệp toàn
cầu, điều đó nghĩa là không chỉ các các doanh nghiệp mà còn các tổ chức
chính phủ và phi chính phủ phải học cách để cùng nhau nhìn nhận hệ
thống.
Năm 2004, Unilever, Oxfam và hơn 30 đơn vị khác (các công ty thực
phẩm đa quốc gia, các cơ quan phi chính phủ toàn cầu và địa phương, các
quỹ nghiên cứu lớn và cơ quan đại diện Chính phủ từ Hà Lan, Ủy ban châu
Âu và Brazil) cùng tham gia thành lập một thử nghiệm mới với tên gọi
Phòng thí nghiệm Thực phẩm bền vững (Sustainable food lab). Mục đích là
để làm cho “những chuỗi cung ứng thực phẩm bền vững trở thành chủ
đạo,” bằng cách dùng một quy trình mới để thúc đẩy sự học tập cộng tác
xuyên suốt chuỗi cung ứng[19].
[19]. Những thành viên là doanh nghiệp đầu tiên bao gồm General
Mills; Nutreco, công ty chăn nuôi cá lớn nhất thế giới; Sadia, một trong số
vài công ty thực phẩm đa quốc gia của Brazil; Sysco, nhà phân phối lớn
nhất thế giới về thực phẩm, và 15 doanh nghiệp khác. Các tổ chức phi
chính phủ gồm Quỹ World Wildlife, The Nature Conservancy, Oxfam và
nửa tá tổ chức khác. Tổ chức Kellogg, nhà tài trợ chính cho các dự án
nông nghiệp bền vững, không chỉ là một thành tợ ban đầu mà còn là một
thành viên. Xem “Phòng Nghiên cứu Thực phẩm Bền vững: một dự án đa
châu lục và đa phương tạo ra các chuỗi cung ứng thực phẩm bền vững” tại
trang web www.glifood.org và www.sustainer.org
Khi dự án trên bắt đầu phát triển, rõ ràng là các thành viên chia sẻ
nhiều quan điểm về sự phụ thuộc lẫn nhau của hệ thống hiện tại và một
hình ảnh cay đắng ở tương lai. Nói theo cách của họ, họ đang bị vướng vào
một “cuộc đua xuống đáy” (race to the bottom) đi ngày càng nhanh đến nơi
không ai muốn đi. Tập hợp tương tác của các nguồn lực tăng cường đang
tiếp tục thúc đẩy cuộc đua này[20]: