mất đi hơn một tỷ hecta (bằng diện tích của cả Trung Quốc lẫn Ấn Độ cộng
lại) bề mặt đất trong 50 năm gần đây.
Động cơ của hệ thống là các mô hình tư duy khác nhau và mâu thuẫn
với nhau. Hal Hamilton, giám đốc Viện Phát triển Bền vững và đồng giám
đốc của dự án Phòng thí nghiệm Thực phẩm bền vững, nói “Sản lượng thực
phẩm toàn cầu là một trường hợp cổ điển của một hệ thống mất kiểm soát.
Không ai định trước là những quyết định của họ gây ra một hệ thống không
bền vững. Những cá nhân có những quyết định tốt nhất theo khả năng của
họ, nhưng họ làm thế trong một hệ thống phân mảnh trầm trọng. Hầu hết
các công ty nghĩ rằng câu trả lời là dùng công nghệ để gia tăng sản lượng.
Mặt khác, nhiều nhà hoạt động xã hội nỗ lực đấu tranh với các tập đoàn lớn
[mà] họ nghĩ là thủ phạm tiêu hủy hệ sinh thái và cộng đồng nông nghiệp
địa phương. Các chính phủ bị mắc kẹt giữa áp lực của các tập đoàn trong
việc tăng sản lượng và sự bất ổn chính trị của những nông dân mất đất do
giá sản phẩm nông nghiệp giảm. Các chính phủ ở những nước giàu phản
ứng bằng cách dùng 500 tỷ đôla Mỹ một năm để trợ cấp cho ngành nông
nghiệp, nhưng các chính phủ nghèo không thể chọn cách áp dụng như thế.
Cái thiếu ở đây là bất cứ một phương cách nào để những nhóm đó cùng
nhau suy nghĩ cho lợi ích dài hạn chung của họ”.
Phòng thí nghiệm Thực phẩm bền vững đang nỗ lực cung cấp phần
thiếu vắng đó thông qua các biện pháp “cảm nhận”, “trình bày” và “nhận
thức” cộng tác - một cách đặc biệt để kết nối các nguyên lý học tập với
nhau để giải quyết những vấn đề phức tạp liên quan đến những người có
quyền lợi liên quan khác nhau (Xem Phụ lục 3).
Cảm nhận cộng tác (collaborative sensing) đòi hỏi việc nhìn nhận ra
bên ngoài và nhìn nhận vào bên trong. Với tập thể Phòng thí nghiệm Thực
phẩm bền vững, nhìn nhận ra bên ngoài bắt đầu với các bản đồ hệ thống và
những công cụ khái quát khác, nhưng cũng gồm “những chuyến đi học tập”
tại vùng nông thôn Brazil để trải nghiệm tại chỗ những phần của hệ thống,