NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI - Trang 590

Về đến Vân Thành, Trình Nghi Triết không vào thang máy ngay, còn cô

vẫn đứng sau đợi anh.

- Lên nhà ngồi nói chuyện chút đi.

Lần đầu tiên anh ngỏ lời đề nghị cô như vậy, ở nơi này họ chưa bao giờ

cư xử với nhau như những người bạn hay như một đôi tình nhân.

- Được thôi.

Cô nắm chặt cái ô trong tay, ở một giây sau cùng, dường như đã chạm

đến điểm giới hạn.

Kéo dài từng giây từng phút, rất tốt.

Họ vẫn ngồi trầm mặc như vậy, chẳng ai nói một lời. Một giọt nước từ

trên phiến lá cong trĩu nặng rơi xuống người họ, nhưng không một ai để ý,
không một ai cử động. Bầu trời xa xăm một mảng màu xám xịt, không một
gợn mây, không một cánh chim bay.

Thế giới dường như trở nên quá tĩnh lặng khiến nhịp đập trái tim văng

vẳng bên hai tai.

Từng nhịp từng nhịp, nhịp điệu khắc sâu nhất trong tâm hồn.

Không một ai lên tiếng, họ vẫn tiếp tục im lặng.

Lo sợ, sợ rằng chỉ cần cất lên một tiếng, sẽ là điểm giới hạn cuối cùng.

Có lẽ không khí ngày hôm đó quá âm u, thời gian lặng lẽ trôi đi, từ từ

chạm đến giới hạn cuối cùng.

Trình Nghi Triết thẳng người đứng dậy:

- Lên trên đi, quần áo em ướt hết rồi, lên thay quần áo nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.