NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 112

3.8

C

on khỉ nói: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao?”

Trong đêm tối, cái đầu nó lơ lửng trên tấm bia đá ven đường. Sau khi

rời khỏi thành Hà Tây một lúc, Yoko trở lại đường cái. Giờ đây cô lại chỉ
có một mình, nhưng ít ra cô cũng có hành lý và ví tiền của Đạt Tỷ, số tiền
này cũng tạm đủ dùng nếu ăn ngủ tiết kiệm một chút, lần này thì cô không
mảy may cắn rứt lương tâm.

“Ta đã sớm cảnh báo ngươi rồi mà, tiểu cô nương ngu ngốc.”
Yoko quyết định không để ý đến con khỉ, nhưng cái đầu của nó cứ

lững lờ trôi theo khi cô bước đi. Cô xem như con khỉ ấy và cái nụ cười chói
tai của nó không tồn tại. Cô biết cô đã ngốc nghếch thế nào khi để mụ ta
lừa gạt mình lâu như vậy, vì thế nên cô cũng không cần nó nhắc lại chuyện
đó. Huống chi hiện giờ trong lòng cô còn có áp lực lớn hơn cái con khỉ bên
cạnh, như người tóc vàng ở Hà Tây và vì sao yêu quái lại xuất hiện trong
thành.

Yêu quái không bao giờ xuất hiện ở nơi đông người.
Chẳng phải Đạt Tỷ đã nói như thế sao?
Yêu quái không bao giờ xuất hiện ban ngày.
Con hổ ở thành Hà Tây, lũ chó tấn công xe ngựa hôm ấy, con cổ điêu

ở trường cô, chúng đều xuất hiện ban ngày.

Tại sao mỗi lần như thế mình đều nhìn thấy Cảnh Kỳ?
Khi Yoko nghĩ đến đây thì nụ cười sắc nhọn của con khỉ lại vang lên:

“Tiểu cô nương, bởi vì ngươi quá ngây thơ.”

Đến lúc này thì cô không thể xem nó như không tồn tại được nữa.
“Ta không ngây thơ.”
“Ồ, không ngây thơ ư, nghĩ kỹ lại xem, tiểu cô nương, chẳng phải

ngươi cũng đang cảm thấy mọi chuyện rất khả nghi sao?”

Yoko cắn môi, cô đã quyết định tin tưởng Cảnh Kỳ, nếu không tin vào

anh ta, cô cũng không còn biết nên tin vào cái gì ở thế giới này nữa. Tuy
nhiên, nỗi nghi ngờ vẫn không ngừng trỗi dậy trong lòng cô.

“Tiểu cô nương, ngươi đã bị hắn gạt.”
“Không phải.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.