Sugimoto chào cô bằng một giọng đầy khách sáo. Yoko liền gật đầu
hồi đáp một cách lịch sự, nếu cô không trả lời cẩn thận thì sẽ đổi lấy ngay
những cái nhìn thiếu thiện cảm. Trước đây, cô cũng đối xử bình thường với
Sugimoto, nhưng tất cả những gì cô nhận được là lời xì xầm bàn tán của
những nữ sinh khác trong lớp.
Tuy rằng Yoko vốn ít nói, nhưng cô cũng cảm thấy khó chịu vì những
tiếng cười khúc khích xung quanh. Cô không còn cách nào khác, đành chọn
cách phớt lờ Sugimoto. Yoko vẫn trộm nhìn cô bạn học đáng thương bị mọi
người cô lập, cô cũng cảm thấy có lỗi với Sugimoto nhưng lại không muốn
mình ở trong vị trí ấy.
“Um… Nakajima…”
Yoko giả vờ như không nghe thấy, cô biết làm thế là không tốt nhưng
cô không còn sự lựa chọn nào khác.
“Nakajima!” Sugimoto lại lên tiếng gọi cô lần nữa.
Lúc này, bất chợt những tiếng ồn xung quanh dừng lại, tất cả ánh mắt
đều đổ dồn về phía Yoko. Cô không thể giả vờ không nghe thấy nữa nên
đành ngẩn đầu, hướng ánh mắt lạnh lùng về phía Sugimoto, nhưng vẫn
không đáp trả.
“Cậu… Cậu làm xong bài tập Toán chưa?” Giọng điệu ngượng ngùng
của Sugimoto lại hứng lấy một trận cười khúch khích từ xung quanh.
“Đại khái… Mình nghĩ vậy.”
“Có thể cho mình xem qua một chút đươc không?”
Thầy Toán vẫn thường hay hỏi xem ở nhà các em làm bài thế nào.
Xem ra, hôm nay đến lượt Sugimoto. Cô liền đảo mắt kiểm tra ý tứ của
những người xung quanh. Tuy không ai nói câu nào nhưng tất cả ánh mắt
đều nhìn cô như cách họ nhìn Sugimoto. Yoko biết rằng mọi người đều
đang chờ đợi câu trả lời của cô, tuy cũng rất muốn giúp Sugimoto nhưng cô
cũng đành từ chối.
“Xin lỗi, mình còn phải kiểm tra lại đáp số.” Yoko trả lời một cách
khó khăn.
Lời từ chối vừa Yoko khéo léo thốt ra, bầu không khí liền lập tức ồn
ào trở lại. Thật ra câu trả lời này không làm các bạn cô ngạc nhiên lắm.