NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 177

“Tôi không thể trơ mắt nhìn thấy người khác bị giết chết.” Nhạc Tuấn

cười. “Nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng tôi sẽ rơi lệ vì một kẻ xa
lạ. Nhưng xử trảm một ai đó chỉ vì người đó là hải khách thì quả thật quá
đáng.”

“Nhưng tôi là một hải khách xấu.”
“Có lẽ quan phủ nghĩ vậy nhưng tôi không cho rằng có hải khách tốt

xấu. Chẳng phải bọn họ rất hiếm thấy sao?”

“Hải khách xấu sẽ đem đến họa diệt quốc.”
“Đó là chuyện mê tín thôi.”
Câu trả lời ấy như gióng một hồi chuông vào trong đầu cô, đã có một

người cũng nói với cô như vậy, đó là một phụ nữ to cao.

“Ý cậu là nếu tôi muốn đến Nhạn quốc thì họ sẽ giúp tôi?”
“Đúng thế. Nhạn vương có một điện thờ riêng dành cho hải khách, ở

đó họ sống như những người khác, được xem như người bình thường chứ
không phải hải khách tốt xấu gì cả. Vì vậy tôi khuyên cô nên đến Nhạn
quốc. À, sao không bỏ cái thứ đáng sợ kia xuống?”

Yoko chần chừ vài lần, cuối cùng cô cũng đặt thanh kiếm xuống.
“Ngồi xuống đi, trà của cô nguội rồi!”
Yoko ngồi xuống, cô không biết Nhạc Tuấn muốn gì. Hiện giờ chuyện

mình là một hải khách đã bại lộ, cô nên bỏ trốn càng nhanh càng tốt, nhưng
cô cũng muốn biết thêm về Nhạn quốc.

“Cô biết địa lý vùng này không?”
Yoko lắc đầu. Nhạc Tuấn gật đầu, cầm chén trà rời khỏi ghế, rồi ngồi

xuống đất kế bên Yoko.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.