NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 62

Yoko bị đánh thức. Mí mắt cô vẫn còn nặng trĩu vì khóc lóc, ánh mặt

trời khiến cô chói mắt, tuy vừa đói vừa mệt nhưng cô lại không cảm thấy
muốn ăn gì cả. Vài người đàn ông vào phòng giam đánh thức rồi nhẹ nhàng
trói cô lại, giải cô ra ngoài, phía trước quảng trường là một chiếc xe song
mã đang đợi sẵn. Họ đặt cô lên xe ngựa, ngồi từ trên cao thế này, cô có thể
quan sát khắp toàn bộ quảng trường, từng đoàn người đang tụ tập lại chỉ trỏ
và xem cô thế nào. Yoko ngạc nhiên, hôm qua khi cô đến đây, nơi này vắng
lặng như tờ mà sao hôm nay lại đông đúc thế này.

Những người đứng xem đều có đặc điểm giống người Á Đông, ngoại

trừ màu tóc, rất nhiều người với màu tóc khác nhau tụ tập lại khiến cô cảm
thấy có chút kỳ quái. Tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt tò mò pha
lẫn căm ghét, như nhìn một phạm nhân bị áp giải đi.

Vào cái thời khắc khi mở mắt ra, Yoko đã cầu mong sao tất cả chuyện

này chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng, nhưng tiếng những người đàn
ông kéo cô đi đã đập tan hy vọng mong manh này của cô. Họ chẳng cho cô
chút thời gian nào để chỉnh trang quần áo và mặt mũi, đầu tóc, bộ đồng
phục trên người cô vẫn còn nặng mùi nước biển. Một người đàn ông leo lên
chiếc xe ngựa, ngồi kế bên cô, bắt đầu đánh xe. Yoko vừa thẫn thờ nhìn vào
những con ngựa đang đi về phía trước, vừa thầm nghĩ: Mình thèm được
tắm, thèm được ngâm mình trong bồn nước nóng và hương xà phòng thơm
phức, rồi sau đó thay đồ ngủ và vùi mình trên giường. Rồi sáng hôm sau
thức dậy, lại được ăn thức ăn mẹ nấu, đến trường, gặp bạn, nói về những
thứ vớ vẩn kia. Bài tập Hóa mình vẫn chưa làm xong. Quyển sách mình
mượn thư viện đã quá hạn trả. Mình đã bỏ lỡ tập phim tối qua, không biết
mẹ có nhớ mà thu lại cho mình không.
Nhưng rồi cô cảm thấy tất cả đều vô
nghĩa, những giọt nước mắt lại lăn dài trên má, cô cúi đầu, cố gắng chùi đi
những giọt nước mắt kia, nhưng tay cô lại đang bị trói vào sau…

Cháu phải tập thích nghi với nơi này.
Không, cô không tin. Chẳng phải Cảnh Kỳ chưa từng nói rằng cô

không thể về nhà sao. Không, không phải thế! Không được bận quần áo
sạch, bị trói và áp giải như phạm nhân, bị bắt buộc phải ngồi trên chiếc xe
ngựa bẩn thế này, cô nghĩ mình không phải thánh nhân, nhưng cũng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.