NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 66

rừng cây âm u bên đường, cô nhận ra một ánh màu thật quen thuộc, Yoko
mở to mắt, cùng lúc đó, Nhũng Hựu cũng truyền đến một cảm giác khắp cơ
thể cô. Có một người nào đó ở trong rừng, mái tóc vàng rực rỡ, gương mặt
lạnh lùng, vận một bộ áo bào dài.

Cảnh Kỳ.
Khi Yoko thì thầm cái tên này, trong đầu cô, một âm thanh đồng thời

vang lên.

Đài phụ.

2.6

D

ừng xe!”

Yoko vừa chồm qua một bên vừa kêu to: “Cảnh Kỳ! Cứu tôi!”
Người đàn ông ngồi bên cạnh nắm lấy bả vai cô, cố gắng ngăn cô lại:

“Này!”

Cô quay đầu lại nhìn ông ta rồi nói: “Mau dừng xe lại! Cháu vừa thấy

một người cháu quen!”

“Không có ai ngươi quen biết ở đây cả.”
“Có mà, anh ấy ở đó! Cảnh Kỳ ở đó! Làm ơn dừng xe lại đi!”
Phu xe cho xe dừng lại. Cô quay đầu lại nhưng ánh vàng kia đã đi xa,

bên cạnh anh ta còn có một người khác, ông ta bận một chiếc áo choàng
đen dài che kín từ đầu đến chân, xung quanh là một bầy quái thú.

“Cảnh Kỳ!”
Yoko cố sức vươn người về phía sau gọi tên anh ta nhưng người đàn

ông kế bên đã níu bả vai cô lại, khiến cô mất đà, té ập xuống, đến khi ngẩn
đầu lên thì ánh vàng đã biến mất, cô vẫn nhìn thấy nơi họ đã đi qua, chỉ đơn
giản là tất cả đã biến mất.

“Cảnh Kỳ!”
“Đủ rồi!” Ông ta thô bạo kéo cô lại: “Ở đó không cả ai cả, đừng có mà

giở trò!”

“Anh ta thật sự đã ở đó!”
“Im đi!”
Bất chợt bị mắng khiến Yoko co người lại, chiếc xe ngựa lại tiếp tục

cuộc hành trình, cô lại quay ra sau nhìn một lần nữa, nhưng không có ai ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.