NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 97

“Thật là… chưa từ bỏ cái hy vọng đó sao? Tiểu cô nương, ngươi

không thể trở về được đâu? Nhớ mẹ ư? Cứ cầu khẩn đi, rồi chuyện đó cũng
sẽ chẳng bao giờ đến đâu.”

Yoko định đưa tay cầm lấy thanh kiếm, nhưng lại phát hiện ra rằng cô

không mang theo nó bên mình.

“Ta đã nói rồi, một nhát gọn gàng vào cổ chẳng phải tốt hơn sao. Chỉ

một nhát thôi, tất cả những khổ đau và thương nhớ ấy đều sẽ kết thúc.”

“Ta sẽ không bỏ cuộc. Một ngày nào đó, nhất định ta sẽ về nhà, cho dù

đó là điều cuối cùng ta có thể làm.”

Con khỉ cười khanh khách: “Tùy ngươi thôi! Nhưng hôm nay ta thuận

đường đến đây là để nói cho ngươi biết một chuyện.”

“Ta không muốn nghe.” Yoko đứng dậy.
“Thật ư? Ngươi không muốn nghe ư? Nhưng không nghe cũng không

hay lắm đâu, là về mụ kia…”

“Đạt Tỷ?” Cô quay đầu lại.
Con khỉ nhe răng cười với cô: “Tốt hơn ngươi đừng nên tin mụ ta.”
“Nói vậy là có ý gì?”
“Mụ ta không phải là người tốt như ngươi nghĩ đâu, tiểu cô nương à.

May mà mụ ấy không hạ độc vào bữa tối của ngươi đó.”

“Ngươi thật quá đáng.”
“Có lẽ mụ định giết ngươi cướp của, hoặc cũng có thể mụ định tha

mạng rồi bán ngươi làm nô lệ. Nhưng dù thế nào đi nữa, mụ cũng đang có ý
định gì đó, ngươi tin tưởng mụ ta như vậy ư? Thật là ngây thơ quá, ngây
thơ quá!”

“Nói nhảm!”
“Ta lo cho ngươi nên mới nói những điều này? Lẽ ra ngươi nên cảm

ơn ta mới phải, ở thế giới này, chẳng có ai quan tâm ngươi đâu, tiểu cô
nương à. Cho dù ngươi có chết thì cũng không có ai vì ngươi mà khóc
thương, đối với họ, ngươi chỉ mang đến tai ương thôi.”

Yoko giận dữ nhìn con khỉ, nó lại nhe răng cười khanh khách với cô

mà hồi đáp: “Ta đã nói rồi, cho dù đau đến đâu, thì cũng có thể kết thúc
trong chớp
mắt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.