NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 98

Rồi nó lại cười lớn, nhìn cô với vẻ mặt thê lương: “Ta sẽ không hại

ngươi đâu, cứ cho mụ một nhát…”

“Cái gì…?”
“Cứ cho mụ một nhát, lấy hết tiền rồi bỏ trốn. Chẳng phải ngươi

không muốn bỏ cuộc sao, làm thế sẽ tốt hơn.”

“Câm ngay!”
Con khỉ cười như điên rồi đột nhiên biến mất như tan vào không khí,

chỉ nghe tiếng cười của nó ngày càng xa dần như lần trước. Yoko vẫn nhìn
chằm chằm vào cái chỗ nó ngồi khi nãy, tại sao nó luôn nói với cô những
lời ác độc như vậy?

Mình không tin.
Cô không tin vào bất cứ lời nào con quái vật ấy.
Sáng hôm sau, Yoko bị đánh thức. Khi cô vừa mở mắt ra đã thấy một

gương mặt to lớn đang lo lắng nhìn cô.

“Tỉnh rồi à? Cháu ngủ như chết ấy, mau qua đây ăn sáng nào.”
“Cháu xin lỗi…”
Cô vội vàng ngồi dậy, nhìn mặt Đạt Tỷ, cô hiểu rằng mình đã ngủ rất

say.

“Đừng xin lỗi nữa. Cháu đã khỏe chưa? Có đi được không? Hay là

thôi để mai hãy lên đường?”

“Cháu không sao.” Cô đứng dậy.
Đạt Tỷ chỉ vào góc giường của cô: “Ta đã chuẩn bị một bộ quần áo

cho cháu. Cháu mặc được không?”

“Chắc là được ạ…”
“Có gì thì gọi ta một tiếng nhé!”
Nói rồi bà sang phòng bên cạnh, Yoko ngồi xuống giường, cầm bộ y

phục bà đã chuẩn bị cho mình lên. Nó trông như một bộ kimono có nút,
chiếc váy dài đến chân, có một sợ dây thắt ngang eo, bên ngoài là một
chiếc áo khoác gần giống áo vest. Lần đầu tiên ăn mặc như thế này khiến
cô không thoải mái lắm, cô vừa chỉnh lại cổ áo vừa đi sang phòng bên, Đạt
Tỷ đã dọn xong bữa sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.