NHÀ CHỬ - Trang 25

non mới ra ràng chập chờn mở cánh. Các cô thong thả dựng lại những chiếc
gông kẹp đầu cành dâu vừa bị đổ. Ngượng nghịu, lúng túng, các cô cúi
xuống nhặt những cánh nỏ vừa quăng đấy. Chẳng hiểu sao chỉ có mỗi một
người lạ mà đến nỗi các cô sợ quáng quàng chạy bổ chửng quăng cả tên nỏ.

Có đến hơn chục các cô gái. Các cô đã quấn lại chiếc khăn vuông lên đầu
vừa bị vướng gai, xổ tung xuống. Bây giờ chỉ thấy những con mắt óng ánh
trong nếp khăn ai cũng như nhau.

Đám các cô cùng đứng, bạo dạn hẳn lên, đến trước mặt Chử.

- Người ở đâu đến?

- Tôi từ trên ngược vượt thác xuống đây.

- Phải qua bao trăm nghìn cái thác?

- Không đếm xuể.

- Đi hết mấy vòng trăng?

- Không nhớ!

- Sao lại ngồi dưới ấy? Cá bám đục thủng thuyền a?

- Không phải. Thấy có bóng mát, tôi vào đánh một giấc rồi lại thả thuyền đi
mà.

Rồi Chử lại nói:

- Trong sông chẳng có cá bám. Người già bảo cá bám ăn tận ngoài bể Đông
kia.

Các cô ngượng nghịu vì câu nói nhầm và chẳng biết hỏi thêm thế nào.

Mãi sau, một cô mới cất tiếng:

- Người về đâu bây giờ?

- Có ai biết sắp đến bến Tự Nhiên chưa?

- Người xuống tìm bến có cá đuôi dao a?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.