NHÀ CHỬ - Trang 34

- Có biết ai đâu mà về.

- Người hẵng đi hỏi xem.

- Nào những ai hôm qua ra đây chiềng làng chiềng bến cho tôi được hỏi.

- Cứ đi mà hỏi xem thì biết.

Chử bước tới một bước, trước mặt cô gái đương nói chuyện với Chử:

- Có phải hôm qua người trông thấy tôi dưới gốc dâu?

Cô ấy cười hình như lúm má xuống:

- Nhiều đứa cùng trông thấy người dưới bãi lở lên.

- Nhưng người đã hỏi tôi từ lúc chưa ai trông thấy tôi phải không?

Bao nhiêu tiếng cười ngặt nghẽo vây quanh. Cô gái càng lúng túng, quay đi.
Cái mạnh bạo lúc nãy đã biến mất.

Đám con trai xúm quanh, nhao nhao vun vào:

- Đúng rồi.

- Đúng nó đấy.

- Không phải.

- Không phải đâu.

Cô gái đã ngồi thụp xuống giữa đám các cô đương nghiêng ngả những tiếng
cười. Thế là lại lẫn lộn cả một lũ, chẳng còn nhìn ra ai vừa cười, vừa ngồi
xuống.

Sương đục phía chân trời đã tan hẳn. Dòng sông đương mờ mờ bỗng đỏ ửng
ánh mặt trời. Rồi các cô đã tong tả xuống bến. Tiếng ríu rít vọng lại. Tối nay
chúng mình lại về vui hát chèo trải, tối nay... Người cứ ở, mời người cứ ở...
Tối nay... Rồi vắng cả ư? Biết những ấy ai đương đưa thuyền ra thả đó, ai đi
bẻ dâu ngoài bãi. Nửa tin người ở lại, nửa ngỡ người lại đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.