NHÀ CHỬ - Trang 41

cánh chim bằng, ai có sở nguyện cũng tự mình bay lượn được tới nơi vạn
dặm. Bàn chân con người ta...

Nghe ông nói, bố Chử thưa:

- Người già đã đi nhiều, giờ xin yên lòng ở yên, đã có con trẻ nối chí. Đấy là
lẽ thường ở đời. Con sẽ ngược lên cho đến tận nơi chân con đạp được vào
chỗ đầu nước róc rách nhích từng giọt trong khe đất ra.

Mấy lâu sau, bố mẹ Chử ra đi.

Người các bãi đổ xô về ăn cỗ, vui liền mấy ngày đêm chưa ngớt. Tiếng
chiêng rền nối liền mặt nước mặt đất. Người người tưng bừng vào hội chèo
trải, hội bắt rắn, người vai phường bắt rắn, người đóng vai rắn, nhảy múa reo
hò thâu đêm.

Đến sáng, tất cả ra đứng trên bãi. Ông Chử tiễn các con xuống tận đầu
thuyền.

Xa bến quê - những làng chài, những bãi ngô, bãi mía quen thuộc. Con
thuyền bồng bềnh những đâu đâu, đến những miền đất nước chưa hề có dấu
chân, như ước muốn cao xa của con người.

Ngày ấy, bố mẹ chưa sinh Chử.

Thuyền ngược lên mãi.

Bao nhiêu năm nay, đêm đêm, ông Chử lại đứng trên đụn cát cửa lều. Ông
Chử nghe dòng nước chảy thầm thì mà đoán tuổi con nước, nước sinh, nước
đứng, nước ròng. Những con nước từ trên ngược đổ về, con nước nào cũng
phải qua nơi con cái ta ở rồi mới về tới đây. Đứng đây mà như được thấy
con cháu - cách nhau thăm thẳm thế mà như người ruột thịt đương cùng dầm
chân một dòng nước với nhau.

Mỗi đêm, ông Chử lại quay mặt hướng ra sông. Bây giờ, mắt đã mờ, ông
Chử vẫn như thế. Ông Chử vẫn nhớ lời con nói như mới hôm qua: “Xin bố
yên lòng cho chúng con đi...” Ông Chử tưởng như lúc này đây bố Chử cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.