NHÀ CHỬ - Trang 55

mũi. Lại sắp trận gầm ghè tranh nhau ăn.

Ông Chử như bấy giờ mới để ý.

- Ờ, đói thì chúng bay ăn đi. Tao không đói. Tao chưa muốn ăn. Tao không
ăn được. Tao chỉ nóng ruột thôi.

Nghe nói thế, Vàng hiểu luôn. Vàng bước tới, giựt xiên cá mới ông Chử vừa
nhấc ở đống than lên. Le le cũng nhảy ngay lại. Hai con xô nhau, con
ngoạm, con xốc. Chốc, le le nhảy lên vỗ cánh phạch phạch đập vào đầu
Vàng. Vàng vẫn hùng hục. Ông Chử quát: Họ, họ nào, hỗn vừa chứ, tranh ăn
à...

Nhưng le le vẫn đập cánh. Vàng hậm hụi đớp, không biết ông Chử nói gì.
Chán, ông Chử cũng mặc kệ hai con háu ăn quần nhau.

Ông Chử ngồi đặt tay lên gối, ngóng về phía bến. Con Vàng chén xong, đã
nằm kề chân ông Chử.

Ông Chử cứ lo thế, chứ ông Chử cũng tin tai ông vẫn thính, ông nghe đích
tiếng trống báo hiệu ngoài sông đã yên. Ông Chử lại cảm như có chân người
bước trên cát. Ông Chử mừng khấp khởi. Giống mọi khi, mỗi sáng sớm, mỗi
chiều hôm, người dưới bến lên xuống, tiếng mắt lưới xát vào nhau, tiếng
chân lưới va vào chân người - xào xạo, tiếng cái sào, cái đòn ống vác vai lăn
đi lăn lại. Người ngoài bến về. Tiếng người đương dần dần lại gần. Ông Chử
sẽ hỏi cho ra, có chuyện gì lạ thế.

Tiếng động bến mỗi lúc một tấp nập. Nghe mẻ lưới gần quăng, sóng đánh
nghiêng mạn thuyền, mắt lưới rơi xuống lộp độp như những hạt nước bắt
đầu trận mưa rào. Nghe tiếng gõ đuổi cá tụ xa xa rồi dần dần khoanh lại.
Như mọi buổi sáng nắng, trên sông thuyền lưới nghìn nghịt, rộn rã.

Bỗng lại im như tờ. Chỉ là chiêm bao chăng?

Không, ông Chử nghe trước mặt tiếng gãy những cọng rơm. Thật rõ như thế.
Không phải tiếng chân giẫm. Mà tiếng đụng đậy bàn chân ai đứng sững trên
mặt cát. Con Vàng cuống quýt, nửa sủa, nửa đánh hơi mũi: Hích! Hích!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.