NHÀ CHỬ - Trang 62

Sáng sớm hôm sau, bến đã tan sương. Chân trời vùn vụt qua những tảng
mây bay thấp. Người tấp nập xuống bến như thường ngày.

Chử đứng nói to xuống như tiếng hú:

- Chiềng làng chiềng bến! Cho tôi đi lưới với!

Tiếng trả lời vọng lên:

- Thôi hẵng ngơi đã. Cứ ở nhà cho ông vui. Sắp sẵn que nướng cá đới...

Con Vàng đến ngồi dựng chân, chầu hẫu lên nhìn Chử chẻ những thanh tre
xiên cá.

Chiếc thuyền xảm

2

lại, hôm trước còn nằm úp sấp mai, như đàn rùa phơi

nắng, giờ đã được lật lại, đẩy xuống nước chen vào đám chài đương bơi tong
tả. Thuyền đi lưới xa. Những cái thúng lượn quanh thả đó. Tất cả đã ra khơi,
bến vắng im không còn một bóng.

Trên cát, chỉ có ông cháu Chử. Le le bay về, kêu quéc quéc trên đầu. Rồi thả
một con cá măng xuống. Con Vàng lại đã vào lều tha cái giỏ ra từ lúc nào.
Vàng ngoạm cá, bỏ vào. Chử đi cắt tàu cọ về túm lại, trát bùn làm nồi đun
nước.

Ông Chử ngồi dậy từ gà gáy, bỗng nói:

- Làm người phải nghĩ có khi đến được chỗ rốn gió mùa gió bấc, có khi biết
được đầu sông cuối sông ở đâu. Bố mẹ cháu đã làm được thế. Tài trí của bố
con cháu đã hơn cả những điều ông mong ước. Mới biết, cha mẹ dẫu có
công bù trì đến thế nào cũng chẳng bao giờ thấu tỏ hết được những cái mai
sau của con cái.

Chử đến ngồi xếp bằng tròn, đặt tay lên gối ông Chử.

- Bố mẹ cháu bảo cháu: chỉ một lời ông nói đã nên cả đời con cái. Cái gì làm
được, bố mẹ cháu bảo nhờ ông mà có. Cháu đã nghe từ thuở bé như thế, giờ
được về ôm gối ông, xin ông dạy cháu một lời.

Ông Chử nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.