NHÀ CHỬ - Trang 95

Thẩn thơ, nàng Dong nhìn ra khoảng không. Rồi chợt lại mỉm cười.

Bốn phía im phăng phắc.

Có phải các nàng đương nghĩ tới câu chuyện nhân duyên nàng Mỵ ngày
trước. Nàng Mỵ nổi tiếng hương trời sắc nước khắp cõi. Câu vè kể về người
đẹp Mường Nưa. Ở Mường Nưa có một nàng... Thời ấy, ắt hẳn là nàng Mỵ.

Vua chủ ngày đêm lo nghĩ tìm những người rể anh tài. Biết sao bờ cõi, lúc
yên vui, lúc mờ tối, khi nào cũng phải để tâm. Người các nơi tấp nập về xin
vào được vua chủ thử tài. Những người uy nghi mũi hổ, trán rồng, đầu báo,
hàm én. Những người cất tiếng vang hơn tiếng chuông, tiếng chiêng, những
người dị dạng tay dài quá gối, mình cao chín thước. Những người lẫm liệt
vòng lưng rộng mười ôm. Những người chân sải đi dư trăm dặm, mà mặt
trời chưa khuất núi. Những kiệt hiệt khua tay thành gió đổ cây, đạp một cái
nghiêng núi.

Bao nhiêu, bao nhiêu người, không kể xiết. Những người tiếng tăm vang
động thế, nhưng nhiều khi tài trí chưa chắc đã bằng một gang. Cứ xem chỉ
có việc vào yết kiến được vua chủ mà cũng tranh nhau rồi giết nhau, đến
chết vợi cả đi, đủ biết cái nghĩ của họ chưa bằng con kiến. Vẫn chưa được ai
cho nàng Mỵ.

Một hôm, có người đến trước mặt vua chủ, phủ phục xuống.

Vua chủ hỏi:

- Người có tài thế nào?

Người ấy đáp:

- Một ngày ăn hai mươi đấu gạo, hai mươi cân thịt, tay giương nổi cây nỏ
trăm thạch.

Vua chủ sai người thổi nồi cơm hai mươi đấu gạo, đem ra một tảng thịt trâu
đủ hai mươi cân. Lực sĩ ung dung ngồi đánh chén hết nhẵn rồi vỗ bụng,
đứng dậy hớn hở nhìn vua chủ.

Vua chủ nghiêm nét mặt, phất tay:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.