NHÀ CHỬ - Trang 99

- Người có chí lớn trong thiên hạ không thể lấy việc thua được cỏn con ấy
mà bàn về sự tài giỏi. Thiết tưởng hẵng nghĩ lại đi.

Chiếc độc mộc lập tức biến vào khói sóng.

Chẳng bao lâu, nước lặng lẽ rút. Những năm sau, không thấy dòng sông
đùng đùng đánh sóng vào vây núi nữa. Nhưng, năm năm, những con nước
vẫn lai láng lên tràn bờ. Như cơn giận, như nỗi hờn nghìn đời không nguôi
hẳn được. Từ đấy, mỗi khi nghĩ đến chị, nàng Dong vẫn lấy chuyện ấy làm
điều khó nghĩ. Chẳng phải nàng Dong ước muốn được như chị. Không, nàng
Dong đã thường thưa với vua cha: “Con biết đeo khiên, bắn nỏ, thành thạo
mọi phép nhà tướng. Con trai đấy chứ đâu nữa. Xin bố mẹ bớt lo, cho được
vui tuổi già”. Nhưng, vào một đêm chớm hè như đêm nay nhìn lên núi Tản.
Chỉ còn trên núi cao mây che có bóng mát êm đềm, nàng Dong bâng khuâng
tơ tưởng đến mối duyên nàng Mỵ. Nàng Dong cười mỉm rồi ngoái đầu ra
ngoài cửa buồng. Bóng núi đen thẫm, lừng lững ngay trên đầu.

Nàng Dong ngước mắt, nói một mình, như tự xua đuổi điều nghĩ ngợi:

- Không, không, ước vọng của ta khác.

Tàm cuốn rèm cao hẳn lên. Hương thơm thoang thoảng mơ hồ đến đỗi cả
người trong thuyền cũng chẳng rõ đấy là mùi vách phấn vách hoa toả ra, hay
đoàn thuyền vừa qua rừng hoa xoan, hoa lý ở đâu trong sương phủ lẫn lộn
bóng tối rơi xuống mặt nước.

Tang tảng sáng.

Đã nghe tiếng hò, tiếng chèo gõ, tiếng sào lạt xạt kéo rê bên mạn. Những
chiếc chài rời bến sớm. Tiếng hò, tiếng chèo gõ đuổi cá ngái ngủ lạc vào
lưới.

Mù mịt, chưa thấy gì. Nhưng biết thế là các bến đương thức dậy.

Tiếng gõ chèo lẫn tiếng hò văng vẳng:

Gập gà! Gập gập!

Tìm người khó hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.