NHÀ ĐEN - Trang 143

Dù hơi bất an với cái chau mày của Kasai, nhưng Wakatsuki nào dám thú

nhận là mình sợ. Trong lúc dõi theo bóng lưng Kasai, anh bỗng nhận ra
mình đã phụ thuộc vào người đồng nghiệp này nhiều đến thế nào.

Wakatsuki xốc lại tinh thần rồi đi về phía quầy.
Komoda tay trái đeo găng tay, tay phải cuốn băng gạc. Một kẻ tật nguyền

đúng nghĩa.

- Chưa có tiền bảo hiểm à?
- Xin lỗi ông, bên cảnh sát vẫn đang điều tra. Ông cho chúng tôi thêm

chút thời gian được không?

Komoda nhìn chăm chăm vào Wakatsuki với đôi mắt bi ve vô hồn.
- Chúng tôi đã giục rất nhiều lần nhưng phía cảnh sát vẫn chưa đưa ra kết

luận rõ ràng.

Komoda im lặng, tiếp tục nhìn Wakatsuki không chớp mắt. Bất ngờ, gã

nhoài người qua quầy rồi với tay trái về phía Wakatsuki. Thoạt tiên anh ngỡ
mình sắp bị đánh, nhưng Komoda chỉ nắm lấy vai anh. Bàn tay gã run run
yếu ớt, ngón cái cong một cách thiếu tự nhiên áp vào cổ Wakatsuki. Từ
tiếng loạt soạt, anh đoán bên trong găng nhồi thứ gì đó như giấy, khiến anh
nổi cả da gà.

- Anh trai à, đủ lắm rồi đấy. Không thể chịu đựng được nữa. - Giọng

Komoda khàn khàn đầy đau đớn - Xin anh. Tôi không biết làm gì cho ra
tiền bây giờ.

Gã đang tính vượt qua ranh giới hay sao? Wakatsuki nuốt nước bọt.
- Vô cũng xin lỗi ông. Đây là quyết định của trụ sở chính nên tôi sẽ báo

cáo lại lần nữa xem có sớm sủa lên được chút nào hay không…

- Chúng tôi đã đóng phí bảo hiểm đầy đủ. Tuy rất đắt nhưng vẫn cố

đóng, vậy mà Kazuya chết lại không được trả bảo hiểm là sao?

Sắc mặt Komoda xám ngoét. Wakatsuki nhận ra không chỉ có những

ngón tay gã đang rung lên. Không khí nóng hầm hập, vậy mà toàn thân anh
run bần bật như bị hơi lạnh bao vây. Anh cảm thấy mình như một con chuột
bị đuổi dồn tới bước đường cùng.

- Không, chắc chắn không có chuyện đó... Chỉ là... chúng tôi cần thời

gian…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.