NHÀ HÀNG Ở TẬN CÙNG VŨ TRỤ - Trang 104

“Thế hả?” Ford nói, bụng thầm hỏi mình làm vậy là khôn ngoan cỡ

nào. “Thế anh là ai?”

Tên đàn ông ngẫm nghĩ về câu hỏi này một lát. Hắn không quen bị hỏi

những câu như vậy. Nhưng một lát sau hắn cũng nghĩ ra câu trả lời.

“Tao là thằng đang bảo mày xéo đi,” hắn nói, “trước khi mày bị tống

đi.”

“Này, nghe đây,” Ford bồn chồn nói - anh ta chỉ mong đầu mình đừng

quay mòng mòng nữa mà hãy bình tĩnh lại để nắm bắt tình hình - “Này,
nghe đây,” anh ta nói tiếp, “tôi là một người bạn lâu năm của Hotblack
và…”

Anh ta liếc nhìn Hotblack Desiato, y vẫn không hề nhúc nhích dù là

một sợi lông mi.

“… và…” Ford nhắc lại, không biết sau “và” nên nói từ gì cho đúng.
Tên to con thì nghĩ ra được cả một câu để nối tiếp từ “và”. Hắn nói ra.
“Và tao là vệ sĩ của ngài Desiato,” câu đó là thế, “và tao chịu trách

nhiệm cho thân thể của ngài chứ không phải chịu trách nhiệm cho thân thể
mày, vì thế hãy vác tấm thân mày ra khỏi đây trước khi nó bị hư hại.”

“Đợi một phút đã,” Ford nói.
“Không phút nào cả!” tên vệ sĩ gầm lên, “không đợi gì nữa! Ngài

Desiato không nói chuyện với ai hết!”

“Có lẽ anh nên để anh ta nói xem bản thân anh ta nghĩ gì về chuyện

này,” Ford nói.

“Ngài không nói chuyện với ai hết!” tên vệ sĩ lại quát lớn.
Ford lo lắng liếc nhìn Hotblack và buộc phải thừa nhận là xem ra tên

vệ sĩ nói có sự thực làm bằng. Hotblack chẳng hề chuyển động, chứ đừng
nói đến chuyện để tâm xem Ford có bình an không.

“Vì sao?” Ford hỏi. “Hắn làm sao vậy?”

Tên vệ sĩ cho anh ta biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.