NHÀ HÀNG Ở TẬN CÙNG VŨ TRỤ - Trang 139

đầu bay. “Mỗi khi ta định dùng một cái cần điều khiển kỳ quái màu đen với
biển chỉ dẫn màu đen trên nền đen, thì một ngọn đèn màu đen sẽ phát ánh
sáng đen để báo là ta đã làm xong. Cái gì thế này? Một kiểu siêu xe tang
xuyên Ngân Hà à?”

Các bức tường cabin đang lắc lư cũng có màu đen, trần cũng màu đen,

ghế ngồi - khá thô sơ, vì chuyến đi quan trọng duy nhất của phi thuyền này
được thiết kế để không có người lái - cũng màu đen, bảng điều khiển màu
đen, các dụng cụ màu đen, những cái vít nhỏ cố định chúng cũng màu đen,
lớp nhựa mỏng trải sàn cũng màu đen, và khi nhấc một góc miếng nhựa lên
thì họ phát hiện ra lớp xốp ở bên dưới cũng màu đen nốt.

“Có lẽ kẻ nào thiết kế ra nó có thị giác tương thích với những bước

sóng khác,” Trillian đoán.

“Hoặc không giàu trí tưởng tượng cho lắm,” Arthur lầm bầm.
“Có lẽ,” Marvin nói, “ông ta bị trầm cảm.”

Thực ra, mặc dù bọn họ thì sẽ không được biết, thiết kế này được chọn

để tỏ lòng tôn kính tình trạng đáng buồn, nhiều người tiếc thương, và được
giảm trừ thuế của chủ nhân phi thuyền.

Chiếc phi thuyền chồm lên một cú đặc biệt đáng sợ.
“Từ từ thôi,” Arthur van xin, “các anh làm tôi say không gian rồi đây

này.”

“Say thời gian chứ,” Ford nói. “Chúng ta đang du hành ngược thời

gian.”

“Cảm ơn,” Arthur nói, “giờ thì tôi nghĩ tôi sắp nôn thật rồi.”
“Cứ việc,” Zaphod nói, “chỗ này cũng cần thêm tí màu sắc cho vui

mắt.”

“Đây là chuyện gẫu lịch sự sau bữa tối đấy hử?” Arthur quát.
Zaphod để bộ điều khiển cho Ford mày mò, và loạng choạng đi ra chỗ

Arthur.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.