NHÀ HÀNG Ở TẬN CÙNG VŨ TRỤ - Trang 178

Sáng hôm sau, mặt trời mọc rọi ánh nắng nhàn nhạt ẩm ướt lên một

vùng rộng lớn nhưng nhúc những thợ làm đầu, giám đốc quảng cáo, người
thăm dò ý kiến và những kẻ còn lại, tất cả đều đang gào khóc tìm cách bò
lên đất cứng.

Một vầng mặt trời kém ý chí hơn hẳn đã lại lặn xuống ngay tức thì,

nhưng vầng mặt trời này thì vẫn tiếp tục leo lên bầu trời, và sau một hồi lâu
những tia nắng ấm áp của nó đã bắt đầu giúp những sinh vật đang yếu ớt
vật lộn kia tinh táo lại chút ít.

Chẳng ngạc nhiên gì, rất nhiều người trong số họ đã bỏ mạng dưới

đầm lầy trong đêm và hàng triệu người nữa đã bị nhận chìm cùng với phi
thuyền, nhưng số người sống sót vẫn lên đến hàng trăm ngàn, và trong ngày
hôm đó họ bò lên được vùng đất quanh đầm lầy, mỗi người tìm lấy cho
mình một vài mét vuông đất vững chãi để nằm gục xuống và hồi phục lại
sau thử thách ác mộng vừa rồi.

Có hai người di chuyển xa hơn.
Từ một sườn đồi gần đó, Ford Prefect và Arthur Dent ngắm cảnh

tượng kinh hoàng kia mà không thể thấy mình là một phần trong đó.

“Chơi bẩn thật,” Arthur lầm bầm.
Ford lấy một cái que cào cào lên mặt đất và nhún vai.
“Tôi thì lại nghĩ đấy là một giải pháp rất sáng tạo,” anh ta nói.

“Tại sao người ta không thể sống với nhau một cách yên bình và hòa

hợp?” Arthur hỏi.

Ford bật ra một tiếng cười to, trống rỗng.
“Bốn mươi hai!” anh ta nói với một cái cười nhăn nhở hiểm độc.

“Không, không phù hợp. Thôi bỏ đi.”

Arthur nhìn Ford như thể anh ta đã hóa điên, và khi thấy không có gì

chứng tỏ điều ngược lại, anh nhận ra rằng hoàn toàn hợp lý khi nghĩ đúng
là Ford đã điên thật.

“Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với họ?” một hồi sau anh hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.