NHÀ HÀNG Ở TẬN CÙNG VŨ TRỤ - Trang 194

Ngay trước buổi trưa, họ đã bắt gặp chỉ dấu đầu tiên rằng thế giới nơi

họ hạ cánh không phải là không có người ở. Một khuôn mặt thoáng thấy
giữa những tán cây, đang theo dõi họ. Nó biến mất ngay khi họ vừa nhìn
thấy, nhưng hình ảnh họ đều ghi nhận được là một sinh vật có dạng người,
tò mò khi thấy họ nhưng không kinh sợ. Nửa tiếng sau họ lại thoáng thấy
một khuôn mặt nữa giống như vậy, và mười phút sau đó lại một khuôn mặt
nữa.

Một phút sau họ bước vào một khoảng trống rộng và dừng phắt lại.

Trước mặt họ, đứng giữa khoảng rừng trống, là một nhóm chừng hai tá

đàn ông và đàn bà. Họ đứng im, lặng lẽ đối mặt với Ford và Arthur. Có
mấy đứa trẻ con bám quanh những người phụ nữ và sau lưng họ là một cụm
lều xiêu vẹo làm bằng bùn đất và cành cây.

Ford và Arthur nín thở.
Người cao nhất trong đám đàn ông chỉ cao hơn mét rưỡi một chút, họ

thảy đều hơi khom người về phía trước, họ có tay dài, trán thấp, và những
cặp mắt sáng rỡ nhìn đăm đăm vào hai kẻ lạ mặt.

Thấy họ không có vũ khí và không nhúc nhích về phía mình, Ford và

Arthur hơi thả lỏng người một chút.

Suốt một hồi lâu, hai nhóm cứ đứng đấu nhãn, không bên nào cử

động. Những người bản địa có vẻ bối rối trước vì hai kẻ xâm nhập, và mặc
dù không tỏ vẻ muốn gây hấn, rõ ràng là họ cũng không có vẻ chào đón gì.

Không có gì xảy ra.

Suốt hai phút liền vẫn không có gì xảy ra.
Sau hai phút nữa thì Ford quyết định đã đến lúc cho chuyện gì đó xảy

ra.

“Xin chào,” anh ta nói.

Những người phụ nữ kéo đám trẻ con lại gần mình hơn.
Những người đàn ông thì hầu như không cử động, nhưng vẻ bề ngoài

của họ cho thấy rõ rằng lời chào ấy không được đón nhận - cũng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.