NHÀ HÀNG Ở TẬN CÙNG VŨ TRỤ - Trang 207

Tất cả vỗ tay.
“Thôi bỏ đi,” Ford nói. “Thành Roma không thể thiêu rụi chỉ trong

một ngày.”

Đám đông chẳng hiểu anh ta đang nói gì, nhưng họ vẫn rất hào hứng.

Họ lại vỗ tay.

“Chà, rõ ràng là anh đang tỏ ra hết sức ngây ngô,” cô gái nói. “Bao giờ

anh làm nghề tiếp thị được lâu như tôi thì anh sẽ biết, rằng trước khi bất cứ
mặt hàng mới nào được sản xuất, nó cần được nghiên cứu kỹ lưỡng đã.
Chúng ta phải biết người ta muốn gì ở lửa, liên hệ bản thân cách nào với
nó, nó tạo ra hình ảnh gì trong mắt họ.”

Đám đông căng thẳng. Họ đang đợi Ford đáp trả một câu thật hay.

“Đi mà nhét vào mũi ấy,” anh ta nói.
“Ấy chính là điều chúng ta cần biết đấy,” cô gái tiếp tục. “Người ta có

muốn thứ lửa bỏ vừa lỗ mũi không?”

“Các người có muốn thế không?” Ford hỏi đám đông.

“Có!” một số đáp.
“Không!” một số khác vui vẻ đáp lại.
Họ chẳng biết, họ chỉ nghĩ tất cả thật là tuyệt.

“Còn bánh xe nữa,” cơ trưởng nói, “còn cái vụ bánh xe bánh xiếc này

là thế nào? Nghe có vẻ là một dự án thú vị kinh đấy nhỉ.”

“À,” cô nàng tiếp thị nói, “ờ, chúng tôi đang gặp chút khó khăn với

việc đó.”

“Khó khăn?” Ford kêu lên. “Khó khăn gì? Cô nói khó khăn nghĩa là

sao? Đó là thứ máy đơn giản nhất trên toàn Vũ Trụ mà!”

Cô nàng tiếp thị lườm anh ta một cái cháy mặt.
“Ờ, thưa ngài Biết Tuốt,” cô ta nói, “nếu anh thông minh thế thì cho

chúng tôi biết nó phải có màu gì nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.