NHÀ HÀNG Ở TẬN CÙNG VŨ TRỤ - Trang 217

Arthur co chân đá một tảng đá.
“Cậu có cho họ biết cái chúng ta đã phát hiện ra không?” anh hỏi.

“Hử?” Ford nói, không để ý.
“Ở Na Uy ấy,” Arthur nói. “Chữ ký của Slartibartfast trong sông băng.

Cậu có nói cho họ biết không?”

“Nói để làm gì?” Ford hỏi. “Nó có nghĩa gì với họ chứ?”

“Nghĩa ấy à?” Arthur kêu lên. “Nghĩa ấy à? Cậu biết thừa nó có nghĩa

gì mà. Nó nghĩa là hành tinh này là Trái Đất! Đây là quê hương của tôi!
Đây là nơi tôi đã được sinh ra!”

“Đã ư?” Ford nói.
“Ờ thì là sẽ được sinh ra.”

“Phải, sau hai triệu năm nữa. Sao cậu không đi mà bảo họ ấy? Ra đó

và bảo họ, ‘Xin lỗi, tôi chỉ muốn nói rằng hai triệu năm nữa tôi sẽ được
sinh ra cách đây vài cây số.’ Để xem họ sẽ nói gì. Họ sẽ đuổi cậu lên cây
rồi đốt cái cây.”

Arthur rầu rĩ nghiền ngẫm điều này.
“Chấp nhận đi,” Ford nói, “lũ đần ở đằng kia mới chính là tổ tiên của

cậu, chứ không phải những sinh vật khốn khổ này.”

Anh ta đến chỗ những người vượn đang đờ đẫn đẩy đẩy những chữ cái

bằng đá. Anh ta lắc đầu.

“Cất bộ Scrabble đi, Arthur,” anh ta nói, “nó sẽ không cứu được loài

người đâu, vì những sinh vật này sẽ không trở thành loài người. Loài người
hiện giờ đang ngồi quanh một tảng đá ở phía bên kia đồi và làm phim tài
liệu về bản thân mình.”

Arthur nhăn mặt.

“Chắc phải có điều gì đó chúng ta làm được chứ,” anh nói. Một nỗi

phiền muộn vô bờ bến tràn qua người anh khi anh nghĩ rằng mình đang ở
đây, trên Trái Đất, Trái Đất đã bị mất tương lai vì một thảm họa khủng
khiếp ất ơ, và giờ dường như đã mất cả quá khứ nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.