“Không,” Ford nói, “chúng ta chẳng làm gì được hết. Chuyện này
không hề thay đổi lịch sử của Trái Đất, cậu hiểu không, mà đây chính là
lịch sử của Trái Đất. Dù thích hay không thì tổ tiên của cậu vẫn cứ là người
Golgafrincham. Hai triệu năm nữa họ sẽ bị bọn Vog tiêu diệt. Lịch sử
không bao giờ bị thay đổi, nó chỉ khớp vào nhau như trò xếp hình ấy. Cuộc
đời thật buồn cười, phải không?”
Anh ta nhặt chữ Q lên và ném vào bụi thủy lạp ở đằng xa, trúng vào
một con thỏ con. Con thỏ chạy vụt đi trong khiếp hãi và không dừng lại cho
tới khi nó bị một con cáo vồ trúng và ăn thịt, con cáo này mắc nghẹn xương
thỏ và chết trên bờ một dòng suối, rồi xác nó bị dòng suối cuốn đi.
Trong mấy tuần sau, Ford Prefect nén tự ái và bắt đầu hò hẹn với một
cô gái đã từng là quản lý nhân sự trên Golgafrincham, và anh ta hết sức đau
khổ khi cô đột ngột qua đời do uống nước ở một cái ao đã bị nhiễm độc vì
xác cáo. Bài học duy nhất có thể rút ra từ câu chuyện này là ta không bao
giờ nên ném chữ Q vào một bụi thủy lạp, nhưng thật không may có những
lúc điều đó là không thể tránh khỏi.
Như phần lớn những điều quan trọng thật sự trong cuộc sống, chuỗi sự
kiện này hoàn toàn vô hình đối với Ford Prefect và Arthur Dent. Họ đang
buồn bã nhìn một người bản xứ ủ rũ đẩy mấy chữ cái vòng quanh.
“Gã người ở hang tội nghiệp,” Arthur nói.
“Họ không phải…”
“Cái gì cơ?”
“Thôi bỏ đi,” Ford nói.
Sinh vật khốn khổ kia hú lên một tiếng não lòng và đập lên tảng đá.
“Chỉ tốn thời gian vô ích với họ thôi, phải không?” Arthur hỏi.
“Ư ư gư gư,” người bản xứ kia lầm bầm và lại đập lên tảng đá.
“Họ đã bị đám nhân viên vệ sinh điện thoại vượt mặt trong tiến hóa.”
“Ư, gừ gừ, gừ!” người bản xứ kia vẫn nói và không ngừng đập lên
tảng đá.