NHÀ HÀNG Ở TẬN CÙNG VŨ TRỤ - Trang 52

vẫn tiếp tục rung lắc chao đảo, và điều này khiến Zaphod rất khó hiểu. Nếu
chúng muốn đánh sập tòa nhà thì tại sao lại lâu thế?

Phải khó khăn lắm họ mới đến được một trong số những cánh cửa

hoàn toàn vô danh không biển báo gì và đẩy ra. Nó bật mở sòng sọc và họ
ngã nhào vào trong.

Mất bao nhiêu chặng đường, Zaphod thầm nghĩ, bao nhiêu rắc rối, bao

nhiêu thời gian không-được-nằm-trên-bãi-biển-hưởng-thụ, chỉ vì cái gì?
Độc một cái ghế, độc một cái bàn, và độc một cái gạt tàn bẩn trong một văn
phòng trống trơn. Cái bàn, ngoài một chút bụi lơ lửng và độc một cái kẹp
giấy có thiết kế mới cách mạng, còn thì cũng trống không.

“Zarniwoop đâu?” Zaphod hỏi, cảm thấy mức độ nắm bắt tình hình

của gã, vốn đã khá mong manh, giờ đang run rẩy tuột về mo.

“Ông ấy đang đi du thuyền quanh Ngân Hà,” người đàn ông đáp.

Zaphod thử đánh giá người đàn ông. Kiểu thật thà, gã thầm nghĩ,

không biết đùa tếu. Có lẽ ông ta bỏ ra kha khá thời gian để chạy ngược xuôi
các hành lang rung lắc, đạp cửa và đưa ra những câu nói khó hiểu trong các
văn phòng trống không.

“Cho phép tôi tự giới thiệu,” người đàn ông nói. “Tên tôi là Roosta,

còn đây là khăn tắm của tôi.”

“Chào Roosta,” Zaphod nói.

“Chào khăn tắm,” gã nói thêm khi Roosta chìa ra cho gã một cái khăn

tắm cũ mèm in hoa khá là dơ dáy. Không biết phải làm gì với nó, gã bắt lấy
một góc của nó và khẽ lắc.

Ngoài cửa sổ, một trong mấy phi thuyền khổng lồ hình con sên có màu

xanh nòng súng gầm gừ bay qua.

“Ừ, đoán đi,” Marvin nói với cỗ máy chiến đấu kếch xù, “ông sẽ

chẳng đời nào đoán được đâu.”

“Ừmmm…” cái xe tăng nói, rung lên vì không quen suy nghĩ, “tia

laser à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.